Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 971: Vương Tử Ếch Xanh

Ba ngày kế tiếp, mỗi ngày Chu Nhiên đều đến quảng trường Quang Minh để phối hợp tập luyện, dần dần hắn phối hợp với điệu nhảy của cô gái nhỏ càng ngày ăn ý hơn.
Nhưng mà, điều khiến hắn bối rối chính là, bọn họ không hề cấm chuyện vây xem luyện tập của các vỡ kịch nhỏ, cho nên thường thường sẽ có người tới xem.
Mà cô gái nhỏ cùng hợp tác với hắn lại có vẻ rất nổi tiếng, người đến xem cũng đặc biệt nhiều.
Người xem tự nhiên có biết hàng, rất nhanh, người đệm nhạc như hắn cũng bắt đầu nổi tiếng, thậm chí còn được xưng là “Vương tử ếch xanh”.
Đôi khi Chu Nhiên đang đi trên đường, hắn có thể nghe thấy những người qua đường nói chuyện, nói: "Ếch xanh kia siêu lợi hại, không thua gì dân chuyên nghiệp,” “Thật đáng tiếc, tài hoa như vậy mà lại bị tàn tật,” “Hẳn là thiểu năng trí tuệ, không phải tàn tật thân thể, tôi đã thấy hắn đứng dậy và đi lại được” ….
Mỗi khi nghe thấy mấy đoạn thảo luận này, Chu Nhiên đều rất muốn ngửa mặt lên trời rống to:
Tên thiểu năng trí tuệ nào có thể chơi phí đến trình độ này hay không! !
Tìm thử đi, tìm được tôi sẽ viết ca khúc miễn phí cho hắn, viết cả đời! !
……
Cứ như vậy, thời gian đã đến ngày 18 tháng 4 và buổi chiếu sơ bộ bắt đầu.
62 tiết mục đã đăng ký được chia thành hai phòng và các giám khảo do ban tổ chức thuê sẽ chấm điểm và chọn ra tiết mục chính thức.
Tiết mục “Gấu ngốc” của “Tiệm mỳ giang hồ” được xếp hạng thứ 13 tại hội trường 1, và nó sẽ bắt đầu vào khoảng giữa trưa.
Hứa Trăn lấy thân phận là trưởng nhóm, mang theo nhân viên cửa hàng đến hội trường, trong lòng cũng tràn đầy tin tưởng.
Buổi diễn tập mấy ngày nay diễn ra vô cùng suôn sẻ, đặc biệt là Hạo Hạo, cậu nhóc đã đạt đến trình độ tiêu chuẩn dưới sự hướng dẫn của Hứa Trăn.
Đừng nói ngày hội văn hóa dành cho người khuyết tật, cho dù là những cuộc thi dành cho người bình thường, cấc bậc cao thì bọn hắn cũng không ngại.
Nếu tới tham gia thi đấu, vậy phải thật xuất sắc.
Hắn muốn Hạo Hạo giành được sự tán thưởng của khán giả trong cuộc thi này và để cậu nhóc thực sự cảm nhận được mị lực của diễn xuất.
Sáng hôm đó, sau khi xem xong một vài tiết mục, Hứa Trăn liền tranh thủ đi toilet.
Đang rửa tay trước gương, hứn chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động trong một gian phòng.
Ngay lập tức, điện thoại được bắt máy, giọng nói của một chàng trai trẻ tuổi vang lên: “Ai nha, đừng có hối nữa, tôi đang đi wc…”
"Tôi biết, không phải còn ba tiết mục nữa mới đến chúng ta sao?"
"Cậu có thể cho tôi nghỉ ngơi một lúc được không?"
“Được rồi được rồi, tôi đã biết, tôi nhất định sẽ quay lại trong vòng 5 phút!"
Lời vừa dứt, thì tiếng xả nước vang lên.
Một lát sau, một cánh cửa ngăn phía sau Hứa Trăn mở ra.
Một người đàn ông đội một chiếc mũ trùm đầu ếch nhỏ bước ra khỏi phòng, đút hai tay vào túi và chậm rãi bước ra khỏi toilet.
Hứa Trăn nhìn bóng dáng đối phương, rồi hỏi: “Chu Nhiên?”
Ếch nhỏ sửng sốt, sau đó cúi đầu, cố ý gãi đầu, cười ngây ngô: "Ha ha, đúng rồi, nhạc chuông điện thoại của tôi là bài hát của Chu Nhiên ca!"
“Tôi rất thích hắn!”
Hứa Trăn: “……”
Hắn nhìn bóng lưng đối phương đang nhanh chóng trốn đi, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Chu Nhiên.
“Linh linh linh……”
Một tiếng chuông lanh lảnh vang lên ở ngay phía trước.
Chu Nhiên cầm lấy di động, vừa thấy là Hứa Trăn, thì nghi hoặc mà tiếp điện thoại, nói: “Uy? Khách ít đến a, có việc gì sao?”
Ở đầu bên kia điện thoại, Hứa Trăn nói: “Vương tử ếch xanh?”
Chu Nhiên: ……? !
Hắn ta lắng nghe âm thanh đồng thời từ bên trong và bên ngoài ống nghe, sau đó quay đầu lại một cách máy móc.
Chỉ thấy, một bóng người cao gầy mặc áo hoodie đen đeo khẩu trang đang đứng phía sau, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn hắn.
Mẹ nó…Tào!
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Trăn, đầu óc Chu Nhiên liền trống rỗng.
Tại sao hắn lại ở chỗ này! ?
Sai hai giây ngơ ngác, Chu Nhiên bỗng nhiên nhớ tới: Mao Vân Lãng đã từng nói gã đã gặp một “đặc công” biết sửa xe máy, thân thủ cực tốt.
Hiện giờ liên tưởng lên……
Mẹ nó, mẹ nhà nó!
Cái gì mà kêu giống Hứa Trăn, đó căn bản chính là bản thân Hứa Trăn! !
Chu Nhiên kinh ngạc nhìn Hứa Trăn đang đi về phía mình, nhớ lại nửa phút trước, hắn ta giả vờ bị thiểu năng trí tuệ trong nhà vệ sinh, nói ra một câu ngu ngốc: "Tôi rất thích Chu Nhiên", bây giờ nghĩ lại thật sự hận không thể lập tức cắn lưỡi tự sát.
A! Tôi thật sự hận bản thân mình!
Mẹ nó trong cuộc đời duy nhất một lần làm bộ thiểu năng trí tuệ, cư nhiên bị người bắt tại trận! !
Nhìn thấy Hứa Trăn đang tò mò đánh giá chiếc mù ếch xanh trên đầu mình, hắn ta chỉ cảm thấy hô hấp dần dần dồn dập, giống như sắp thở không thông.
Đừng ai cản tôi, cứ để tôi chết đi, để tôi chết đi!
……
Chu Nhiên cứ mơ màng hồ đồ như vậy mà bị Hứa Trăn túm tới rồi một góc không người, cả người giống như là một cái xác không hồn.
Hứa Trăn cười nói: “Hóa ra “vương tử ếch xanh” là anh sao, đúng là không nhìn ra.”
“Tôi đã nói, đàn tốt như vậy, khẳng định là kẻ lừa gạt, nhưng không nghĩ cấp bậc của kẻ lừa gạt này lại cao như vậy ha ha ha.”
Chu Nhiên: “……”
Hắn ta tự biết đuối lý, vô lực cãi lại, chỉ yên lặng đem tên khờ Mao Vân Lãng xếp vào danh sách phải chém chết.
Bất quá cũng may, Hứa Trăn không có cố ý làm khó hắn ta.
Hai người thuận miệng hàn huyên hai câu, Hứa Trăn liền thản nhiên thừa nhận, chính mình cũng là mang đội tới tham gia, quán mì nhà bọn hắn đăng ký tiết mục kịch thiếu nhi, mình là trưởng nhóm.
Chu Nhiên nghe cái tên “Tiệm mì giang hồ” này thì kinh ngạc, nói: “A, cậu đến đây làm công cho cửa hàng này sao? Hai ngày nay tôi đều ăn ở đây!”
Hứa Trăn cười nói: “Vậy sao, cảm ơn đã chiếu cố.”
Nói, hắn thuận tay từ trong túi móc ra một tờ truyền đơn của quán mỳ: “Anh muốn làm hội viên hay không? Trong lễ hội văn hóa, cửa hàng của chúng tôi tổ chức các hoạt động, anh có thể nạp 200 nhân dân tệ để miễn phí 30, nạp 500 và nhận 100 miễn phí, mỗi ngày có mì giá thành viên, và mì trường thọ miễn phí vào ngày sinh nhật."
Chu Nhiên: “……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận