Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 890: Tinh Thần Tỏa Sáng

Từ Văn Quang trông rất khác biệt, là đạo diễn hiếm hoi được công chúng nhớ mặt.
Hiện giờ mặc dù ông đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn tràn đầy sức sống, đôi mắt sắc bén, lộ ra khí phách của thanh niên.
Dương Nhất Phàm vừa nhìn thấy Từ đạo, chỉ cảm thấy đầu óc "ong" một tiếng, cảm giác nhiệt huyết bành trướng trực tiếp trào thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Wow... vãi!
Chùa vô song, chùa vô địch!
Lão tử mẹ nó lên bích lạc xuống hoàng tuyền, chuyển thế trọng sinh tám trăm lần, đều chưa hề mở mắt to như vậy đâu! !
Anh ta cầm chổi quét sân, ngơ ngác nhìn Từ Văn Quang hồi lâu, sau đó đột nhiên "bụp" một cái đứng thẳng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng hô: " Từ đạo!"
"Ha ha ha..."
Từ Văn Quang bị anh ta chọc cười, quay đầu nhìn xung quanh, nói: "Hứa Trăn ở đâu?"
Dương Nhất Phàm cố hết sức để giữ vẻ mặt nghiêm túc, lắp bắp nói: "Hứa, Hứa... Trăn cậu ta, cậu ta đưa người đi bệnh viện, lúc này không ở trong chùa."
"Ồ..." Từ Văn Quang gật đầu, nhìn thiếu niên đỏ mặt, cười nói: “Sao lại đỏ mặt?”
Dương Nhất Phàm buột miệng trả lời: "Tinh thần toả sáng!"
"Phụt..." Từ Văn Quang nhất thời không nhịn được, cười ra tiếng.
Ông nhìn người thanh niên có vẻ ngoài hung dữ từ trên xuống dưới, đôi mắt ngu ngơ, không khỏi nhướng mày.
Người thanh niên này... trông rất thú vị.
Vẻ ngoài hung ác, nhưng đôi mắt lại có chút ngây thơ, là một nhân vật phản diện rất khiến người khác yêu thích.
Từ đạo đứng khoanh tay, nhìn tăng bào và tràng hạt trên người anh ta, thuận miệng hỏi: "Cậu là người tu hành vẫn để tóc trong chùa hay là bạn trong giới của Hứa Trăn?"
Dương Nhất Phàm:... Thật là đau lòng, loại nào tôi cũng không xứng!
Anh ta do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không mặt dày bấu víu quan hệ với Hứa Trăn, cười uể oải nói: “Đều không phải, tôi chỉ là một người hành hương bình thường tình cờ đến tham dự Pháp Hội thôi."
Dương Nhất Phàm rất xấu hổ nếu bấu víu quan hệ với Hứa Trăn, nhưng anh ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Nhìn Từ đạo ở ngay trước mặt, anh ta hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Từ đạo, xin lỗi đã quấy rầy ông, đoàn phim « Trí Thủ Uy Hổ Sơn » của ông có cần diễn viên không? Vai diễn nào cũng được.”
Vừa nói, anh ta vừa tự giới thiệu bản thân, còn kể ngắn gọn về việc anh ta đã từng đến đoàn làm phim « Trí Thủ Uy Hổ Sơn » thử vai, nhưng tiếc là không gặp được đạo diễn, hy vọng Từ đạo có thể cho chính mình một cơ hội.
Từ Văn Quang đã thấy nhiều người trẻ tuổi như vậy, không hề cảm thấy phản cảm.
Tuy nhiên, ông đã đặt vé máy bay cho tối nay, phải nhanh xuống núi, vì vậy ông chỉ yêu cầu Dương Nhất Phàm nhớ một đoạn lời thoại, ông còn cho thông tin để liên lạc, nói nếu có nhân vật phù hợp thì ông sẽ liên lạc với anh ta.
...
Trên đường xuống núi, Từ Văn Quang gửi tin nhắn cho Hứa Trăn, nói ông có việc nên đi trước, sau khi vào đoàn thì sẽ liên lạc với hắn sau.
Cuối cùng, ông viết trong tin nhắn: "Vừa rồi tôi gặp một chàng trai trẻ ở Pháp Vân tự, cậu ta tên là Dương Nhất Phàm, cậu có biết cậu ta không?"
Rất nhanh, Hứa Trăn trả lời: "Có quen biết, anh ta là tiền bối của tôi trong trường Kinh kịch Trung Quốc, đã từng hợp tác nhiều lần, quan hệ rất tốt."
Từ Văn Quang thấy câu trả lời này không khớp với những gì đã nghe từ Dương Nhất Phàm, chậc chậc hai tiếng, tiếp tục hỏi: "Diễn viên này như thế nào?"
Hứa Trăn trả lời: "Kỹ năng diễn xuất vững chắc, có tính dẻo dai, sẵn sàng chịu đựng gian khổ, là một diễn viên rất giỏi."
"Từ đạo có nghĩ tới vai diễn thích hợp nào không? Tôi thấy Dương sư huynh không tồi đâu."
Từ Văn Quang ngồi trên ghế sau của chiếc xe thương vụ, nhìn dòng chữ này, không khỏi bật cười.
Dương Nhất Phàm như thế nào thì chưa biết, nhưng đứa trẻ Hứa Trăn này lại rất tốt bụng.
Từ Văn Quang đang muốn hồi đáp "được rồi", nhưng Hứa Trăn lại thêm vào một câu đánh giá: "Còn rẻ nữa."
"Ha ha ha ha ha..."
Từ đạo chỉ cảm thấy bốn chữ đơn giản và khiêm tốn này không hiểu sao lại điểm trúng huyệt cười của ông, khiến ông suýt nữa cười ra tiếng vịt kêu.
...
Tối hôm đó, khi Hứa Trăn về đến Pháp Vân tự, phát hiện nhiều bạn bè của mình trong giới đều muốn rời đi.
Đạo diễn Từ Văn Quang lúc này đã ngồi máy bay về kinh đô, sau khi Hào ca và mấy lãnh đạo Hoa Ảnh nhìn thấy hắn, nói tạm biệt với hắn, đón xe đi huyện thành.
Hai cha con Từ Hãn và Từ Hạo Vũ muốn ở tịnh xá sau núi ngủ lại một đêm, sáng sớm hôm sau lại đi; Lâm Hiểu Ba vốn còn muốn ở đây thêm hai ngày, nhưng đã bị người đại diện của gã từ phương xa chạy tới cưỡng ép bắt đi vào buổi chiều.
Mặc dù Pháp Hội Thủy Lục sẽ kéo dài bảy ngày, nhưng nghệ sĩ trong showbiz đều tương đối bận rộn, đặc biệt là mấy nghệ sĩ đang nổi danh, thực sự không rảnh để tham dự hết Pháp Hội.
Nói cách khác, sau một buổi lễ Pháp Hội Thủy Lục vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ Tống Úc, người đang mải mê xới đất ở hậu viện, chỉ còn lại có Quách Uy, người nhập viện ở bệnh viện huyện vì ngạt khói tro hương.
... Quách thí chủ xin nén bi thương, bần tăng sẽ thường xuyên đến thăm ngài.
Tuy nhiên, điều khiến Hứa Trăn không ngờ tới là nửa tháng sau, vào đầu tháng 11, Dương Nhất Phàm, người mà hắn gặp ở Pháp Hội ngày hôm đó, lại quay trở lại Pháp Vân tự.
Chỉ là lần này anh ta đến không phải để quy y, mà là để thực hiện lời hứa của mình.
Sau Pháp Hội Thủy Lục, Dương Nhất Phàm nhận được thông báo từ đoàn làm phim « Trí Thủ Uy Hổ Sơn », đi tới đó thử vai, đã thành công nhận được vai đứa lão Bát trong "Bát Đại Kim Cang" ở Uy Hổ sơn.
Mặc dù phân đoạn trong kịch bản không quá nhiều, nhưng có thể đóng một vai phụ quan trọng trong phim của Từ đạo chắc chắn là một cú hích lớn đối với sự nghiệp của Dương Nhất Phàm, Hứa Trăn cũng rất mừng cho anh ta.
Dương Nhất Phàm góp một số tiền hương hỏa lớn cho Pháp Vân tự, vô cùng biết ơn Hứa Trăn, cực kỳ kính phục.
Hứa Trăn không dám giành công, mình cũng không làm gì, chỉ đưa ra một vài nhận xét thích hợp khi Từ đạo hỏi thôi.
Có thể lọt vào mắt xanh của Từ đạo, trên thực tế, thực lực của bản thân Dương sư huynh rất xuất sắc, đánh giá của người khác cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận