Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 477: Múa Thương

Trong lúc nói nói cười cười, hai người đã đi đến phim trường, bên trong thành điện ảnh Hoành Châu.
Địa điểm quay phim buổi chiều là một tòa diễn võ đại bên trong thành, còn chưa đến gần thì đã có thể ẩn ẩn nghe thấy âm thanh va chạm chói tai của binh khí từ bên trong phim trường truyền ra ngoài, thỉnh thoảng còn xen lẫn một số tiếng la hét, quát lớn, chạy bộ, vô cùng ồn ào.
Lúc tiến vào bên trong, Hứa Trăn quay đầu đánh giá một vòng.
Diễn Võ Trường được xây dựng vô cùng rộng rãi, xung quanh là tường thành màu trắng xám cao mười thước. Trên tướng cứ cách năm sáu mét lại treo một cột cờ, những lá cờ vàng tươi bay trong gió, trông vô cùng đẹp mắt.
Khoảng đất trống ở giữa được lát bằng những phiến đá trắng lớn, xung quanh là mấy dãy giá treo vũ khí, những ngọn giáo tua đỏ dựng đứng trên giá trông thật uy nghiêm, trang trọng.
“U, Anh Tử tới rồi?” Đạo diễn Mạnh Tiêu Thanh nhìn thấy Lương Mẫn Anh, trên dưới đánh giá cô một phen, cười nói, “Rất được nha, nói gầy liền gầy, nhìn như trẻ mười tuổi ra!”
Lương Mẫn Anh kiêu ngạo hất cằm lên, đắc ý dào dạt mà lướt qua Mạnh Tiêu Thanh, hỏi: “Bắt đầu quay sao, lão Lý diễn như thế nào?”
Mạnh Tiêu Thanh xua xua tay, nói: “Còn có thể như thế nào nữa, tổng cộng không có bao nhiêu cảnh, đây đúng là giết gà dùng dao mổ trâu.”
Vừa nói, ông ta vừa quay sang nhìn Hứa Trăn đang ở bên cạnh, cười nói: "Đồng học của cậu không tồi nha, không hổ là sinh viên của Trung Hí!”
Hứa Trăn biết, Mạnh Tiêu Thanh nói “Đồng học” kia chính là Thẩm Đường, người xuất hiện với tư cách khách mời – vai diễn Lâm Thù trong “Lang Gia Bảng”.
Hiện tại, Thẩm Đường là một vị thần tượng có chút danh tiếng trong giới trẻ, y cũng liên tiếp đóng vai chính trong mấy bộ thanh xuân vườn trường, lấy được thành tích không tầm thường.
Chưa nói về đội hình chính thức của “Lang Gia Bảng”, nhưng chỉ riêng dàn diễn viên khách mời thì có thể nói là khá hoa lệ.
Đây còn chưa đề cấp đến vị Kỳ vương điện hạ do Từ Hạo Vũ thủ vai đâu…
Hứa Trăn nhếch miệng cười, quay đầu nhìn về phía phim trường.
Lúc này, Thẩm Đường mặc một thân quân áo ngắn vô cùng chỉnh tề và học động tác dùng trường thương với chỉ đạo võ thuật, trên Diễn võ trường.
Hứa Trăn biết, đây là lần đầu tiên Thẩm Đường xuất hiện trong một bộ phim cổ trang.
Diễn kịch thì không thành vấn đề nhưng về phương diện võ thuật lại kém hơn một chút, y chỉ có thể miễn cưỡng học vài động tác cận cảnh, còn về quay trung cảnh và viễn cảnh thì tạm thời sẽ dùng diễn viên đóng thế.
“Hắc, lão Hứa?”
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Đường nghỉ giải lao, thì thấy Hứa Trăn đứng ở bên sân. Y xách theo thương đi qua bên phía đối phương, kinh ngạc nói: “Sau cậu lại chạy tới đây, hôm nay cậu cũng đâu có cảnh quay!”
Hứa Trăn đưa cho y một chai nước tăng lực, cười nói: “Tôi lại đây xem náo nhiệt.”
Thẩm Đường mở nắp đồ uống, “Ừng ực ừng ực” rót nửa bình xuống bụng, lau miệng, vẻ mặt tức khắc lấy lại sức sống.
Hứa Trăn hỏi: “Lần đầu diễn kịch cổ trang, cảm giác như thế nào?”
Thẩm Đường thổn thức nói: “Cảm giác…… Sách, diễn kịch cổ trang thật con mẹ nó quá mệt!”
“Nhất là mấy động tác chơi thương kia, tôi đã luyện tập hơn hai giờ!”
Dứt lời, y nhìn Hứa Trăn nói: “Ai, lão Hứa, cậu có luyện tập qua thương pháp chưa? Trong “Tam Quốc” có đề cập đến không?”
“Ách, nhưng Chu Du có vẻ giống như cọng bún, sức chiến đấu bằng 5…”
Khóe miệng của Hứa Trăn giật giật, xấu hổ cười nói: “Đúng là Chu Du không có dùng thương nhưng một thời gian trước đây, tôi có tham gia một bộ điện ảnh, tên là “Dương Gia Tướng”.”
Thẩm Đường: “……”
Quá tốt! Chuyên gia dùng thương đây rồi! !
Thẩm Đường nghe được lời này, cũng không làm ra vẻ, trực tiếp xách theo thương lùi về sau hai bước, tạo khoảng cách với Hứa Trăn, nói: “Dương gia là ai tôi không biết, nhưng cậu mau dạy tôi các dùng thương đi, thật sự trò này quá lao lực!”
Hứa Trăn cười nói: “Được rồi, cậu đành thử một trận cho tôi xem.”
Thẩm Đường chợt lấy lại bình tĩnh, thần sắc trịnh trọng mà nắm lên trường thương, sau đó bên trái vẽ một vòng trò, bên phải lại vẽ một vòng tròn khác, lui một bước, chọc một chọc, lui hai bước, đồng thời lắc mũi thương….
Một lát sau, kết thúc hết thảy động tác, Thẩm Đường giơ tay lau một phen mồ hôi trên trán, nói: “Như thế nào, đại cao thủ, mau cho tôi lời khuyê đi?”
Hứa Trăn cố kiềm nén lại động tác duỗi tay đỡ trán.
Một màn này thật sự…
Nói như thế nào đây, đại khái cũng giống như bài tập thể dục tiêu chuẩn.
Hắn biết đoàn phim “Lang Gian Bảng” vì tiết kiệm tiền cho nên không có đầu tư quá nhiều kinh phí cho võ thuật.
Nói cách khác, trình độ của chỉ đạo võ thuật sợ còn không bằng chính mình.
Hứa Trăn do dự một chút, đơn giản liền cầm một cây trường thương từ giá binh khí bên cạnh, nhìn Thẩm Đường nói: “Về cách dùng thương, tôi đúng là có chút tâm đắc, vì vậy tôi sẽ chỉ cho cậu một số động tác.”
Dứt lời, vẻ mặt của hắn nghiêm lại, bước về phía trước một bước, đồng thời đâm trường thương trong tay về phía trước, chỉ nghe “Bang” mà một tiếng, hồng y trên trường thương run lên, phát ra một tiếng xé gió vang dội.
Hứa Trăn nói: “Võ thuật cùng vũ đạo không giống nhau, mỗi một động tác đều phải dùng lực chắc và dừng rõ ràng, không thể đồng nhất".
“Ngoài ra, cậu phải chú ý đến bước chân.”
“Điều khiển bước chân, cơ thể theo chân, cánh tay tùy thân và cổ tay theo cánh tay. Chúng trở thành một, toàn bộ cơ thể trở thành một chỉnh thể."
“……”
Hắn một bên nói, một bên thản nhiên vui đùa trường thương trên tay, làm động tác mẫu để Thẩm Đường nhìn thấy điểm mấu chốt.
Nhưng mà đánh đánh, ánh mắt của những người xung quanh dần dần đổ dồn về phía hắn.
Không phải nhìn bản thân hắn mà là vì cách múa thương của hắn quá đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận