Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 975: Gấu Ngốc Bổn Bổn

"A, bon chen cái gì không biết nữa..."
Từ Hãn lắc đầu, dùng mặt khinh bỉ mà nói tiếp: "Có Hứa Trăn rồi mà thằng nhóc này còn dám giành việc lồng tiếng, múa rìu qua mắt thợ!"
Mấy lão già sõi đời Ngô Nham ngồi một bên bị lời của ông nhắc nhở thì mới kịp nhận thức được đây là giọng của Từ Hạo Vũ.
"U, là Hạo Vũ!"
Ngô Nham đưa tay chỉ loa phát thanh nằm một góc trong buồng riêng mà kinh ngạc nói: "Không nghe ra nha, tôi còn tưởng rằng là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp đấy!"
"Chỉ mới hai năm không gặp thôi mà trình độ đọc biểu cảm của Hạo Vũ đã lợi hại như vậy?"
Mấy người còn lại cũng mang vẻ mặt kinh ngạc mà nhao nhao biểu thị cảm xúc lau mắt mà nhìn.
Từ Hãn khoát khoát tay, hời hợt nói: "Ai u, đừng có khen nữa, chỉ vậy thôi thì có bản lĩnh gì đâu."
"Hành nghề nhiều năm như vậy rồi, nếu đến cả việc dẫn chuyện cho kịch trẻ em thằng đó còn làm không được thì chẳng khác gì bị thiểu năng thật."
Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt của Từ Hãn tuy lộ vẻ vẻ khinh thường nhưng khóe miệng lại nhếch lên một độ cong rất khả nghi.
...
Lúc này, diễn biến bên trên sân khấu vẫn còn tiếp tục.
Sau khi kết thúc phần lời tự thuật, nhân vật chính "Gấu nhỏ Bổn Bổn" do Hạo Hạo sắm vai đăng tràng.
Gấu nhỏ trèo lên cây hái tổ ong nên bị ong mật chích đến mức lăn lộn trên đất.
Nhưng mà ngay lúc chú gấu đang dự tính hưởng dụng mỹ thực, sư tử con, báo nhỏ và sói con chợt vọt ra đưa chân dẫm nhão nhoẹt tổ ong Bổn Bổn tốn công hái xuống.
"Đần gấu! Đần gấu! Ha ha ha..."
Đám động vật xấu tính kia cười đùa không kiêng nể gì cả, lúc này, một chú cáo ngồi trên xe lăn nhịn không được, chậm rãi di chuyển lại đó.
"Ha ha, còn cười!" Ngữ khí của chú cáo này có phần khinh miệt, "Đám tụi bay muốn chết à!"
Chú cáo đưa tay chỉ thân thể gấu nhỏ Bổn Bổn mà nói: "Cậu ta mới dính có tí xíu mật ong mà đã bị chích cho sưng năm vết thật lớn, mấy người bị dính nhiều như vậy mà còn chưa chịu đi chùi, muốn bị ong chích sưng hết mặt mũi hay sao!"
Nghe được giọng nói này, bên dưới sân khấu, lỗ tai Chu Nhiên giật giật, hơi hơi nhíu mày.
Cái tình huống gì đây, tại sao đến con cáo này cũng mang giọng nói của Từ Hạo Vũ?
Hứa Trăn mắc bệnh rồi à, bắt chước đến nghiện luôn?
...
Mà trên thực tế, hắn còn thật sự là bắt chước "đến nghiện".
Hứa Trăn nghĩ là: Dù sao kế tiếp cũng vì để tuyên truyền cho bộ phim "Anh em một thời với tôi", việc Từ Hạo Vũ tới quảng trường Quang Minh làm công cũng sẽ lộ ra ánh sáng, không bằng nhân ngay cơ hội này mà đẩy tất cả mọi chuyện lên đầu cậu ta đi.
Cho nên khi lồng tiếng nhân vật chú cáo này, hắn dứt khoát dùng luôn giọng của Từ Hạo Vũ, làm bộ lời tự thuật và hồ ly đều do cùng một người lồng tiếng.
Về phần tại sao không chơi lớn cho Từ Hạo Vũ tự lồng tiếng hết...
Bởi vì, lời kịch của chú cáo này khá khó, sợ cậu ta không làm nổi.
Bên trên sân khấu, đám sư tử con ngao ngao la ó chạy đi tắm rửa cho sạch mật ong đang dính trên người, chú cáo thì xùy cười một tiếng mà điều khiển xe lăn rời khỏi nơi này.
Còn Bổn Bổn do Hạo Hạo diễn thì đi theo phía sau con cáo, nhút nhát nói: "Anh, anh nói láo."
"Nói láo là xấu."
Con cáo cũng không quay đầu lại, chỉ dùng giọng điệu khinh thường mà trả lời: "Đúng vậy, tôi nói láo đó, loài cáo đều là người xấu đó."
"Đừng có đi theo tôi."
Bổn Bổn lắp bắp nói: "Tôi, tôi muốn đi theo anh."
"Anh đã đối xử tốt với tôi."
Nói rồi gấu con cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Cho tới bây giờ chưa từng có động vật nào đối xử tốt với tôi."
Con cáo ngừng xe lăn lại.
Một lát sau, con cáo quay đầu nhìn Bổn Bổn đang ở phía sau mà nói: "Vậy cậu gọi tôi là anh đi."
Hai mắt Bổn Bổn tỏa sáng, nó kêu lên: "Anh!"
Con cáo lại nói: "Thất thần làm gì, về nhà với anh nào!"
Bổn Bổn dùng sức gật gật đầu, vội vàng chạy chậm lại gần mà đẩy xe lăn cho con cáo, ngu ngơ nở nụ cười.
...
"Chú gấu Bổn Bổn" là vở kịch thiếu nhi vừa xuất bản, kịch bản đơn giản mà qua loa.
Diễn viên trên đài nếu không phải là người tàn tật thì cũng là người thiểu năng có tay chân không cân đối, hoàn toàn không thể xưng là có "tính nghệ thuật" gì cả.
Nhưng là, người xem ngồi dưới đài lại cảm giác chính mình giống như cũng là người khuyết tật, mê mẩn ngồi xem một vở kịch dành cho thiểu năng.
Chú cáo ngồi trên xe lăn mà kiên nhẫn dạy dỗ Bổn Bổn, cần chọn chỗ khuất gió để đào hang, nếu không sẽ rất lạnh; muốn chọn khu vực đất tơi xốp, nếu không sẽ đau móng vuốt.
Bổn Bổn ngoan ngoãn ngồi nghe rồi lại chạy đông chạy tây, rốt cuộc cũng làm xong một góc nhỏ trong hang động.
Sau khi dọn xong hốc nhỏ, Bổn Bổn mừng rỡ đến mức nhảy tung tăng, rồi nó lại đẩy chú cáo vào trước, sau đó mới ngồi xuống tựa lên hai đùi của con cáo, một gấu một cáo ôm nhau ngủ trong hốc.
"Xuân đi thu tới, hạ qua đông đến, gấu con Bổn Bổn và chú cáo què chân cứ như thế mà sống nương tựa lẫn nhau qua rất nhiều năm tháng..."
Lời tự thuật hồn nhiên trong sáng lại vang lên, phối hợp với hình ảnh ấm áp khiến nhóm người xem cảm thấy ấm áp trong lòng.
Câu chuyện là giả, người lại là thật.
Nhóm người xem thông qua tờ rơi dùng để tuyên truyền trong tay mà biết "gấu con Bổn Bổn" là do một thiếu niên bị thiểu năng trí tuệ đóng vai, mà vai diễn "chú cáo què chân" còn lại là do một người tàn tật bị liệt hai chi dưới đảm nhiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận