Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 390: Phong Cách Của Giang Đông

Hai tập sẽ được phát sóng vào ngày 14 là từ hồi 38 của "Tam Quốc Diễn Nghĩa"; “Định ra Long Trung đối sách, khiêu chiến Tôn thị Trường Giang để báo thù.”
Sở dĩ Hứa Trăn nói cốt chuyện này là “diễn ngầm”, bởi vì nó cũng chính là tình tiết của tập phim hôm nay, “Long Trung đối” vô cùng nổi tiếng, gần như người Hoa Hạ nào cũng biết về nó. Tuy nhiên lại có rất ít người biết đến cốt truyện ở Giang Đông, mà bản phim truyền hình cũ cũng chỉ đề cập rất sơ lược.
Trong trailer ngày hôm trước, khán giả đã được biết phiên bản Tam Quốc này không hề lược bỏ tình tiết đó.
Vô số cư dân mạng yêu thích "Tam Quốc Diễn Nghĩa" cùng với yêu thích Chu Du đều vô cùng vui mừng và háo hức mong chờ.
Nhưng đồng thời, cũng có không ít người hâm mộ Hứa Trăn lo sợ rằng đoạn cốt truyện thường thường này sẽ trực tiếp bị tình tiết “Ba lần đến mời” trong đoạn sau của Gia Cát Lượng nghiền ép, cho nên tâm trạng của họ rất phức tạp.
19h30 tối, mở đầu tập 27 Tam Quốc, hàng vạn khán giả đã đứng trước TV đúng giờ.
Sau khi đơn giản kết thúc câu chuyện của Long Trung, câu chuyện nhanh chóng chuyển sang phía Giang Đông.
Tôn Quyền ngồi ở trong thư phòng, hai vị đại thần Trương Chiêu, Chu Du ngồi ở bên sườn trái và phải.
Lúc này, Tôn Quyền đã trưởng thành, so với vị thiếu chủ ngồi khóc trong linh đường của Tôn Sách thì y đã thành thục hơn rất nhiều.
Y ném công văn trong tay xuống bàn, vẻ mặt u ám nói: “Tào Tháo muốn ta phái cháu trai vào triều để tháp tùng, hai vị nghĩ thế nào?”
Vừa nghe lời này, sắc mặt của Trương Chiêu cùng Chu Du đồng thời trầm xuống.
Tào Tháo vừa mới đại phá Viên Thiệu, lúc này muốn Tôn Quyền đưa con trai, rõ ràng đó là muốn giữ con tin, làm Giang Đông thần phục với chính mình, ngoan ngoãn nghe lời mình.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy trường sử Trương Chiêu cười khổ lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Đây là hủ đoạn thường dùng của Tào Tháo để kiềm chế các chư hầu.”
“Nếu như giao ra, hắn có con tin trong tay, tương lai tất sẽ sử dụng chuyện này mà yêu cầu Giang Đông phục tùng hắn.”
“Nhưng nếu không giao, vậy hắn sẽ đây là cớ để tấn công Giang Đông. Lấy thực lực hiện tại của Giang Đông, mà giao chiến với Tào Tháo thì tất sẽ gặp ngụy”
“……”
Trương Chiêu vẻ mặt thổn thức phân tích nửa ngày, mới rốt cuộc thở dài một tiếng, nói: “Cho nên, tuy là có âm mưu, nhưng chúng ta lại không thể làm gì.”
“Chủ công vẫn sớm tính toán cho thỏa đáng.”
Tôn Quyền nghe như vậy, cũng nhịn không được thở dài, lại quay đầu nhìn Chu Du ở phía bên kia, hỏi: “Công Cẩn, ngươi thấy thế nào?”
Hứa Trăn đóng vai Chu Du lúc này đang ngồi nghiêm chỉnh trước án, mặt trầm như băng.
Hắn nghe được Tôn Quyền đặt câu hỏi, chỉ nói hai chữ: “Không đưa!”
Nghe hắn trả lời dứt khoát lưu loát như vậy, Trương Chiêu đang vừa phân tích mọi chuyện đột nhiên chán nản, trách cứ nói: “Sao có thể hành động theo cảm tình? Vạn nhất Tào Tháo phát binh Giang Đông, thì phải làm?”
“Bang!”
Chu Du buông mạnh chung trà trong tay, con ngươi nhấc lên, trong mắt hàn quang lạnh lẽo, chém đinh chặt sắt nói: “Vậy chiến!”
Lời này vừa ra, Trương Chiêu tức khắc lộ ra vẻ mặt ăn phân.
“Phốc…… Khụ khụ, khụ khụ…… Ha ha ha ha……”
Bên ngoài màn hình, Mạnh Tiêu Thanh đang uống rượu thì nghe được lời này, “Phốc” một tiếng, cười phun ra.
Ông ta vỗ vỗ Hứa Trăn đang ngồi bên cạnh, cười to nói: “Ai ui, mẹ nó, lời này của Chu Du rất hợp tính ta! Hahaha…”
Hứa Trăn cũng nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Tôn Quyền cuối cùng vẫn là nghe theo ý kiến của Chu Du, không muốn chịu Tào Tháo điều khiển.
Trương Chiêu bị tức giận đến thổi râu trừng mắt, lại cũng không thể nề hà.
Việc này đã chốt, Chu Du liền đứng dậy hành lễ cáo từ với hai người, sau đó nhanh chóng về quân ngũ.
Ai ngờ hắn mới vừa vừa ly rời thư phòng, liền thấy một tên nhóc đang lén lút ghé vào bên cạnh, nghe lén.
Phát hiện Chu Du nhìn thấy mình, tên nhóc theo bản năng mà quay đầu bỏ chạy, nhưng rất nhanh, cậu ta lại dừng chân, nhút nhát sợ sệt mà trốn sau thân cây, trộm nhìn Chu Du, ngập ngừng nói: “Chu thúc thúc……”
Lúc này, trên màn hình đúng lúc mà đánh ra hai văn tự: Tôn Thiệu, con trai của Tôn Sách.
Chu Du nhìn thấy cậu ta, khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi liền tức khắc hòa hoãn xuống.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tôn Thiệu, ngồi xổm xuống, trên mặt không mang theo tươi cười, nhưng ánh mắt lại ôn hòa như nước, nói: “Tại sao lại chơi ở chỗ này, mẹ của ngươi đâu?”
Tôn Thiệu dẩu dẩu miệng, trong ánh mắt ngậm nước mắt, nói: “Chu thúc thúc, ta nghe nói, bọn họ muốn đưa ta đi đến chỗ Tào Tháo ……”
Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu nhóc, Chu Du tức khắc đau xót trong lòng.
“Không có đâu,” sau một lúc lâu, hắn duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của Tôn Thiệu, ôn nhu nói, “Ngươi yên tâm, có chu thúc thúc ở đây, ta xem Giang Đông ai dám khi dễ ngươi!”
“n!” Tôn Thiệu gật gật đầu thật mạnh, khi nói chuyện, nước mắt tí tách mà liền rơi xuống.
Chu Du lúc này là thật sự có việc, hắn phất tay gọi tới một người phó quan, lệnh người nọ đưa Tôn Thiệu trở về, sau đó liền rời đi.
Nhưng mà, thẳng đến khi hắn đi ra ngoài thì Tôn Thiệu vẫn âm thầm đi theo phía sau, giống như một con chó con đang đuổi theo chủ nhân.
Chu Du bất đắc dĩ, chỉ đành phải dừng lại, xua tay kêu cậu trở về.
Mà Tôn Thiệu không chịu nghe khuyên bảo, chỉ vừa khóc vừa chạy theo, khóc không thành tiếng nói: “Chu, chu thúc thúc……khi nào thì thúc tới nữa…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận