Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 145: Làm Được Rồi! !

Mà cùng lúc đó, động tác của Hứa Trăn cũng rất nhẹ nhàng, Trần Chính Hào liền tập trung tinh thần cao độ, tim đập cực nhanh, vì sợ rằng cảnh quay sẽ NG do lỗi của chính hắn.
Đương nhiên, từ trước đến giờ mỗi khi hắn quay cảnh võ thuật thì chỉ có đối phương mới là người bị NG, còn bản thân thì chưa từng phạm lỗi!
Mặc dù Hứa Trăn là người am hiểu võ thuật nhưng hắn tuyệt đối không thể nhận thua một cách dễ dàng như vậy được!
“Máy bay không người lại theo sát vào, giảm độ cao xuống!”
Nửa phút sau, Đặng Đại Diễn cầm lấy bộ đàm trong tay, phân phó nói: “Tổ đạo cụ chuẩn bị, đếm ngược 10 giây!”
“10,9, 8,7……”
Một lúc sau, màn đếm ngược kết thúc, một đàn chim sẻ bất ngờ bay lên không trung ở vị trí cách xà đá chưa đầy 10 mét.
Hai diễn viên trong sân cũng nhận được tín hiệu này, Sở Lưu Hương nghiêng đầu lại, hơi mất tập trung. Cùng lúc đó, hắc y nhân đưa tay đặt lên chuôi đao ở thắt lưng.
Muốn rút đao!
Sở Lưu Hương nhìn thấy một màn này, đồng tử đột nhiên co rụt lại, hai chân đạp trên mặt đất, nhanh chóng nhảy lùi về phía sau.
Tuy nhiên, hắc y nhân lại không hề rút đao, mà là trực tiếp liền mang đao còn võ đâm về phía sườn trái của đối phương. Sắc mặt của Sở Lưu Hương trầm xuống, thân thể một lần nữa tránh thoát.
Tuy nhiên, vừa quay người lại, hắc y nhân đột nhiên dừng động tác vung đao, "phốc" một tiếng, hắn rút đao ra khỏi võ, đồng thời giơ thanh đao sắc bén của võ sĩ lên cao bằng cả hai tay!
Thay đổi bất ngờ, đây mới chiêu sát y cuối cùng!
Một đao trảm gió!
Giữa sân, Hứa Trăn thay đổi chiêu thức quá nhanh, động tác sạch sẽ lưu loát không hề loạng choạng. Một chiêu rút đao chỉ trong nháy mắt, dư ảnh lại gần như bị kéo ra khỏi ống kính của máy quay.
Xinh đẹp!
Đặng Đại Diễn đang theo dõi trước màn ảnh không khỏi muốn đứng dậy mà trầm trồ khen ngợi.
Giờ khắc này, những người khác cũng kích động không thôi, ngay cả bản Trần Chính Hào cũng hưng phân đến run rẩy. Nhìn thấy Hứa trăn thực hiện động tác rút đao một cách tiêu chuẩn, hắn gần như ngay lập tức ngẩng đầu lên.
Động tác của đối phương xinh đẹp như vậy, không lẽ đến ta lại chỉ hời hợt tùy tiện đối phó thôi sao?
Thiếu gấm chắp vải thô? (ẩn dụ của việc so sánh phẩm chất không tương xứng)
Không được! Mình nhất định phải diễn được phân cảnh này!
Động tác hạ thắt lưng sau đó trở người đứng dậy, tuy là chưa thể luyện tập tốt vào tối hôm qua…nhưng hắn tin chắc mình sẽ có cơ hội làm được!
Nhất định phải thử một phen!
Cơ thể của Trần Chính Hào ngửa về phía sau gần như không kiếm soát được, lúc này hắn đã quyết định lựa chọn phiên bản đầu tiên.
“A ——! !”
Nhìn thấy một màn này, chỉ đạo động tác nhịn không được mà hô lên một tiếng.
Cái này!
Tôi đã nói là động tác không phù hợp nhưng cậu vẫn dám làm!
Cậu cậu cậu…
Đúng là không thể nói lý!
Chỉ trong nháy mắt, dù là chỉ đạo động tác hay chính bản thân Trần Chính Hào cũng vô cùng căng thẳng.
Thành công! Nhất định phải thành công! !
Giây tiếp theo.
Trần Chính Hào cảm giác cơ thể của mình bỗng nhiên trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng chưa từng có, cả người giống như có thần nâng đỡ, bật dậy một cách dễ dàng.
Sau đó, hắn đứng tại chỗ một cách vững vàng.
Lưỡi đao lướt qua bên cạnh hắn, Trần Chính Hào nghiêng người né tránh giống như một phản xạ tự nhiên, hơn nữa những động tác kế tiếp cũng vô cùng trơn tru.
Thẳng đến khi cảnh quay hoàn toàn kết thúc.
“Cắt!” Đạo diễn đứng ở cách đó không xa, hô lên.
Một lát sau, Đặng Đại Diễn lấy lại video của tất cả các máy quay và nói với một nụ cười, "Được rồi, rất tốt!"
"Ngoại trừ ống kính của máy quay số 4 không dùng được, những thứ khác đều rất hoàn hảo, cảnh này thông qua!”
Trần Chính Hào đứng trên xà đá, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển.
Qua?
Mình làm được rồi? !
Sắc mặt của hắn không khỏi hơi phiếm hồng, nét mặt đạm mạc ngày thường cũng xuất hiện một tia kích động.
Mình quả nhiên làm được!
Động tác võ thuật khó như vậy, ngay cả võ thế cũng chùn bước nhưng mình lại có thể hoàn thành trong một lần!
Một cảm giác tự hào không thể kiểm soát nổi hiện lên.
Chẳng qua, lúc này hắn lại có chút nghi hoặc.
Vừa rồi, lúc hắn muốn đứng dậy, lại có cảm giác bên hông giống như có một lực đẩy lên. Nếu không có lực này thì hắn cũng không có khả năng tiếp đất một cách vững vàng như vậy được.
Nguyên nhân là cái gì? Hay là do dây an toàn vừa đến đúng lúc?
Một tuần sau, quá trình quay phim của đoàn phim "Sở Lưu Hương Truyền Kỳ" ở Ni Sơn đã cơ bản hoàn thành, mà toàn bộ quá trình quay trước của bộ phim cũng đã kết thúc.
Sau đó Đặng Đại Diễn sắp xếp cho nhân viên tổng hợp tài liệu và bắt đầu cắt thô phim để xác định những cảnh nào cần quay lại. Để không phải đợi đến lúc các diễn viên đã rời đoàn, thì phải gọi mọi người quay lại.
Trần Chính Hào vừa nghe về các đoạn cắt thô thì rất thích thú, vì vậy hắn đã dành thời gian đến phòng cắt để quan sát. Khi biên tập phim thấy nam chính đi tới, thì không dám chậm trễ, mà lập tức lấy các phần đã cắt hoàn chỉnh, mở ra cho Trần Chính Hào xem.
Trần Chính Hào nhìn một lượt thì vô cùng hài lòng.
Đặc biệt là đoạn một đao trảm gió kia, những động tác của hắn được khảo nghiệm trên màn ảnh, nhìn qua khá đẹp mắt.
"Tại sao trong phần này chỉ có cảnh quay cận cảnh và trên không, nhưng lại không có cảnh quay trung cảnh?"
Trong quá trình xem các phân đoạn đã cắt, Trần Chính Hào chỉ vào hình ảnh mà hắn đang thực hiện động tác hạ thấp eo xuống: "Tôi nhớ mình đã thấy một máy quay ở trước mặt.
“Ngay vị trí phía sau lưng của Hứa Chân, hẳn là có một máy quay ở góc này?”
Khi nhân viên biên tập nghe được thắc mắc của hắn, thì sắc mặt có chút cổ quái rồi nói: "Ồ, cái mà anh nói là máy quay số 4."
“Cảnh quay tại máy số 4 không thể dùng được.”
Trần Chính Hào hơi hơi nhíu mày, hỏi: “Vì sao không dùng được ?”
“Ách…” Biên tập phim do dự một chút, nói, "Tôi miêu tả không tốt lắm, nếu không tôi mở cho anh xem qua một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận