Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 680: Đoạt Được Đề Danh

Trong hành lang trống trải, bầu không khí giữa hai người vô cùng khó xử.
Hoàng Chí Tín nghẹn một lúc lâu, mới trầm mặt nói: ““Không Sơn Mộ Vũ”, đừng nới với tôi là cậu chưa từng nghe qua.”
Hứa Trăn bừng tỉnh, đáp: “Nga, hóa ra anh là diễn viên chính của bộ này à.”
Hoàng Chí Tín: “……”
“Lời này của cậu có ý gì?” Gã cười lạnh, nói, ““Không Sơn Mộ Vũ” và “Lang Nha Bảng” cùng kỳ phát sóng, nhưng cậu lại không biết?”
Hứa Trăn lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi thường không chú ý đến đối thủ cạnh tranh.”
“A……”
Hoàng Chí Tín chỉ cảm thấy những lời của Hứa Trăn làm cho mình tức giận đến đau gan, cho nên bất giác nâng lên âm điệu, nói: “Trong mắt của cậu chỉ có ratings thôi sao? Cho nên kịch bản cải biên từ danh tác không đáng lọt vào mắt cậu?”
Hứa Trăn lắc đầu, đáp: “Sao có thể, không phải tôi cũng tiếp “Tam Quốc” sao?”
Hoàng Chí Tín: “……”
Thấy gã trầm mặc hồi lâu không lên tiếng, Hứa Trăn mới nhẹ gật đầu một cái, mỉm cười nói: “Hẹn gặp lại trong tiệc rượu đề danh.”
Dứt lời, liền bước về phía trước.
Lúc hai người đi ngang qua nhau, Hoàng Chí Tín nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt ảm đạm nói: "Cậu có thể chắc chắn mình sẽ có mặt ở đó?”
“Hay là, cậu định gặp tôi với thân phận là nhà làm phim?”
Nghe thấy câu này, Hứa Trăn thoáng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hoàng Chí Tín, biểu tình có chút vi diệu.
Xác xuất nhận được đề danh “Thị đế” của Hoàng Chí Tín đúng là cao hơn mình rất nhiều, nhưng đó là vì thân phận nghệ sĩ Hương Giang của gã, chứ không phải vì thực lực của gã mạnh hơn mình.
——Lấy loại cổ vũ khích lệ này đến chọc người, ngươi không thấy mất mặt sao?
Hứa Trăn cũng không muốn chọc phá điểm này, mà chỉ mỉm cười gật đầu nói: “Anh nói không sai, đúng là công ty phái tôi đi với tư cách đại biểu sản xuất.”
“Cho nên tôi sẽ ngồi bàn số một, thật đáng tiếc, không thể ngồi cùng bàn uống rượu với anh.”
Hoàng Chí Tín: “……”
Nhìn thấy gương mặt giống như bị chọc đến tức chết của gã, Hứa Trăn mới kết thúc câu chuyện, thong dong rời khỏi hiện trường vụ án.
“Linh linh linh……”
Đúng lúc hắn vừa đi chưa tới mấy bước thì chuông thông báo của điện thoại bỗng dưng vang lên.
Hứa Trăn vừa mở ra thì phát hiện là chủ tịch Thái Thực Tiễn nhà mình gọi tới.
“Uy, Thái thúc? Sớm như vậy có chuyện gì sao?” Hứa Trăn tiếp điện thoại, hỏi.
“A Trăn, vừa mới nhận được bản Fax!” Đầu dây bên kia, giọng nói của Thái Thực Tiễn vô cùng kích động: “Đã có danh sách đề cử giải thưởng Ngọc Lan!”
Lời này vừa ra, Hứa Trăn đang cầm điện thoại cùng với Hoàng Chí Tín đều đồng thời dừng bước chân.
Tim của Hứa Trăn đột ngột đập nhanh, hỏi: “Thế nào, chúng ta bắt được mấy hạng đề danh?”
Thái Thực Tiễn hưng phấn nói: “Sáu hạng! Sáu hạng đề danh! Bao gồm “Nam chính xuất sắc nhất” !”
“Trừ bỏ Nữ chính xuất sắc nhất, Quay phim xuất sắc nhất và Nghệ thuật xuất sắc nhất thì những giải khác, chúng ta đều lấy được!”
Giọng của Thái Thực Tiễn có vẻ vô cùng đắc ý, ngao ngao kêu lên: “Ai nha, lão Thái yêm quay phim truyền hình được mười năm, nhưng chưa bao giờ lấy được nhiều đề danh như vậy.”
“Quả nhiên A Trăn chính là phúc tinh của tôi!”
Hứa Trăn vui vẻ cầm chặt điện thoại, vừa định hỏi nội dung cụ thể thì lại nghe Thái Thực Tiễn tiếp tục nói: “…. Chỉ là chúng ta chưa phải kẻ tàn nhẫn nhất, cậu biết “Không Sơn Mộ Vũ” đúng không? “Thần kịch” với hai trăm triệu cảnh quay có thể một hơi bắt được tám hạng đề danh.”
“Ngoài trừ “Nam chính xuất sắc nhất” thì bọn họ đều lấy được đề cử của tất cả các giải thưởng khác!”
Thái Thực Tiễn cảm khái nói: “Ai nha, có tiền thật tốt!”
“Nếu cho tôi nhiều tiền như vậy thì tôi có thể làm tốt hơn bọn hắn gấp mười lần!”
“Cậu nói xem, nam chính nhà bọn hắn tệ đến mức nào, toàn viên đề danh nhưng chỉ có một mình hắn là không được, ai ai, để tôi xem người này là ai…”
“Ai u ngọa tào!”
Hai giây sau, giọng cười của Thái Thực Tiễn giống như muốn phá vỡ ống nghe: “Hóa ra nam chính của “Không Sơn Mộ Vũ” lại là Hoàng Chí Tín ha ha ha ha ha ha!”
“Đây không phải tiện nhân đã đoạt “Lang Nha Bảng” với cậu sao! !”
“Ngọa tào cười chết ta ha ha ha ha ha……”
Giọng nói của Thái Thực Tiễn thật sự quá lớn, trực tiếp xuyên thấu ống nghe, tạo thành tiếng vang trong hành lang trống trải.
Hứa Trăn: “……”
Hắn theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía Hoàng Chí Tín ở cách đó không xa.
Lúc này, sắc mặt của đối phương xanh mét, cả người giống như bị người ta dẫm giày lên mặt.
Thân hình Hoàng Chí Tín khẽ lắc lư, bất chấp mặt mũi, vội vàng móc di động ra, muốn đi xác nhận xem chuyện này là thật hay giả.
——Mình thật sự không bắt được đề danh sao? !
Hơn nữa đoàn phim toàn viên đề danh, chỉ có một mình mình bị bở lại? !
Hứa Trăn nhìn thấy bóng dáng vội vàng rời đi của gã, chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối.
—— ngô, xem ra không thể gặp mặt gã ở tiệc rượu rồi.
“Thái thúc, đề danh “Nam chính xuất sắc nhất” có những ai vậy?”
Hắn không tiếp tục để ý đến Hoàng Chí Tín ở phía sau mà là cầm lấy điện thoại, rồi nhanh chóng rời đi.
Đế của đôi giày thể thao tiếp xúc với sàn của hành lang khách sạn, tạo ra âm thanh cọ xát, nhịp điệu gấp gáp nghe dễ chịu một cách khó hiểu trong hành lang trống trải.
……
Sáng hôm đó, thông tin Hứa Trăn được đề cử giải "Nam chính xuất sắc nhất" tại lễ trao giải Ngọc Lan đã lan truyền trong đoàn phim "Phong Tranh".
Loại sự kiện trọng đại này không cần đương sự nói, mà chỉ cần là người trong vòng thì đều sẽ chủ động đi chú ý.
Kỹ năng diễn xuất của Hứa Trăn đã nổi tiếng khắp đoàn phim "Phong Tranh" và mọi người trong đoàn đều đã công nhận thực lực của hắn, tuy nhiên, ngay khi đề cử này được đưa ra, nó vẫn tỏa ra một vầng hào quang chói lọi trên cơ thể hắn.
Đề danh thị đế Ngọc Lan!
Trong giới phim truyền hình, tuy hàm kim lượng của giải Ngọc Lan không phải cao nhất nhưng lại có tính quốc dân mạnh nhất, đây là sự ghi nhận lớn của ngành đối với thực lực của một diễn viên.
Về phần Liễu Vĩnh Thanh….
Y cảm thấy rằng nhờ vào phong thủy của mình…à không, Hứa Trăn nhờ vào sức mạnh của bản thân và thành tích "Lang Nha Bảng", nói không chừng còn có thể đoạt giải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận