Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 986: Đứa Nhỏ Ngốc

Kịch bản chính chỉ có hơn ba vạn chữ nhưng phụ lục liên quan lại có tới hơn ba mươi vạn chữ giải thích cực kỳ tường tận từng vở kịch, kỹ xảo, điển cố,... có trong kịch bản, khiến Hứa Trăn xem mà líu lưỡi.
Hắn vốn nghĩ dùng máy in trong văn phòng để in kịch bản nhưng sau khi thấy độ dài này thì quả quyết từ bỏ ý nghĩ này mà đi tìm cửa hàng in ấn in ra đóng thành cuốn.
—— in ra đóng cuốn còn có giá trị cất giữ.
Đây quả thực có thể nói là một quyển bách khoa toàn thư về kịch Hoàng Mai!
Hứa Trăn tốt nghiệp trung học nhạc kịch, thời đại học cũng có hiểu biết đơn giản về kịch Hoàng Mai nhưng nếu nói phải đi hát thật thì chắc chắn là không được.
Chẳng qua cũng may, hắn chỉ diễn vai nhân vật khách mời nên cũng không có bao nhiêu phân cảnh.
Mượn thời gian hai ngày này, Hứa Trăn khẩn cấp xem một số bộ phim liên quan tới kịch Hoàng Mai như “Thiên Tiên Phối”, “Nữ Phò Mã”, cũng bổ sung một chút kiến thức liên quan, cố gắng lưu lại ấn tượng tốt với cô Điêu Diễm Hồng.
Ừm, nếu quyết định tới "lắc lư", vậy thì phải lắc lư nghiêm chỉnh một chút!
...
Trưa ngày 15 tháng 5, Hứa Trăn ngồi máy bay từ Kinh Thành đi Đồng Thành.
Hắn không mang trợ lý nên Trần Chính Hào nói sẽ tới sân bay đón hắn.
Nhưng mà sau khi máy bay hạ cánh Hứa Trăn mới phát hiện ngoài Trần Chính Hào ra thì còn có cả cô Điêu Diễm Hồng tới cùng.
Ảnh đế, ảnh hậu tự mình đến đón, đãi ngộ này thực sự làm người ta cảm thấy lo sợ.
Sau khi lên xe, Điêu Diễm Hồng lôi kéo tay Hứa Trăn, trong ánh mắt không che giấu được sự vui mừng mà cười đến không ngậm được miệng.
"Chao ôi, đây chính là Tiêu Thanh Hòa trong cảm nhận của tôi!"
Điêu Diễm Hồng đánh giá Hứa Trăn từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy hài lòng, nói: "Rất giống, thật là rất giống."
"Vừa rồi cô vừa nhìn thấy cháu đã lập tức cảm giác là Tiêu Thanh Hòa đang đứng trước mắt cô, ha ha!"
Nói rồi, bà quay đầu nhìn về phía Trần Chính Hào đang lái xe, cười nói: "Chính Hào sao lại biết chọn người thế kia chứ!"
Trần Chính Hào nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, chỉ mỉm cười với Điêu Diễm Hồng chứ không bình luận.
Ừm, đạo diễn Cao Chẩn của “Tam Quốc” cũng cảm thấy nhìn Hứa Trăn giống như là đang nhìn Chu Du.
Mà bản nhân Hứa Trăn cũng không dám nhận vụ này, chỉ vụng trộm đánh giá Điêu Diễm Hồng.
Bà ấy tuy rằng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng rất biết chăm sóc giữ gìn vẻ bề ngoài nên nhìn qua cũng không già nua mấy.
Mắt phượng, môi mỏng, gương mặt trái xoan với đường cong nhu hòa, tướng mạo xinh đẹp đoan trang.
Chẳng qua vì mặt bà ấy quá gầy nên lộ ra xương gò má hơi cao, hơi có phần khắc khổ, ánh mắt cũng hơi hung dữ.
Đuôi lông mày và cách khóe mắt vểnh lên cảm giác hơi giống Từ Hạo Vũ.
Nếu trang điểm đàng hoàng chắc chắn có thể hóa ra vài phần tương đồng giữa mẹ và con.
—— Vô cùng tốt, là một "Gấu mẹ" hoàn mỹ!
Hứa Trăn thầm khen trong lòng.
Lần đầu gặp gỡ, hai người đều cực kỳ hài lòng về nhau cho nên bầu không khí trong xe vô cùng hòa hợp.
...
Ước chừng nửa giờ sau, ba người lái xe đến trường quay "Mai Tử Hoàng Thời Vũ": một kịch viện Hoàng Mai ngày xưa đã bị bỏ hoang.
Lúc này chỉ còn cách ngày khởi động máy bộ phim hơn một tuần, nhóm nhân viên chủ diễn của đoàn phim đã bắt đầu luyện tập thực cảnh ở đây.
Nhìn thấy Hứa Trăn tới, đám người nhao nhao tạm dừng công việc mà vô cùng nhiệt tình chào hỏi hắn, Hứa Trăn cũng lễ phép mỉm cười đáp lại.
Lúc này, trên sân khấu trong trường quay có một nam trung niên mặc đồ hóa trang đang tập một vài động tác kịch.
Điêu Diễm Hồng giới thiệu với Hứa Trăn: "Vị này chính là diễn viên nam chính trong bộ phim của chúng ta, Phan Ngọc Lương, vai cháu diễn chính là thời niên thiếu của cậu ấy."
Hứa Trăn nhẹ gật đầu rồi quay đầu nhìn lên trên đài.
Chỉ thấy chú này hơn bốn mươi tuổi, mày rậm mắt tuấn, tướng mạo vô cùng đứng đắn.
Nói thật, tướng mạo của mình và chú ấy không hề giống nhau, nếu như muốn diễn cùng một người vậy chỉ có thể nhờ hóa trang để bù đắp.
Hắn đang nghĩ như vậy thì Điêu Diễm Hồng cũng vừa dẫn hắn đi tới khu vực hóa trang.
Điêu Diễm Hồng giới thiệu Hứa Trăn với vị thợ trang điểm trung niên, nói: "Đây là Tiểu Hứa, chính là diễn viên vai Tiêu Thanh Hòa khi còn trẻ."
Bà chỉ vào Hứa Trăn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thầy Mã, nhờ thầy cố gắng hóa trang cho tốt."
"Dựa theo khuôn mặt Tiểu Hứa mà hóa trang tốt cho Phan Ngọc Lương để cho hai người bọn họ nhìn qua giống như một."
Hứa Trăn: "..."
Hắn đờ đẫn quay đầu nhìn Điêu Diễm Hồng bên cạnh.
Dựa theo ta để hóa trang vai nam chính?
Cô à, ngài có phải làm ngược rồi hay không? Ta chỉ diễn có mấy cảnh thôi?
Nhưng mà thợ trang điểm Mã lại không hề cảm thấy không đúng, ông nhìn Hứa Trăn từ trên xuống dưới, xoa xoa tay, nói: "Ai, việc này có chút khó khăn."
"Trước tiên tôi phải cạo lông mày của lão Phan, phần mắt và bóng mũi cũng phải tô vẽ lại."
"Chẳng qua hẳn là không có vấn đề lớn, vì tỷ lệ ngũ quan của hai người bọn họ vẫn tương đối giống nhau."
Hứa Trăn nhịn không được xen vào nói: "Cô Điêu? Có phải là nên làm ngược lại hay không, hóa trang để cháu giống với chú Phan mới phải?"
"Dù sao cháu chỉ diễn có ba phân cảnh, chú Phan phải diễn toàn bộ hành trình."
Điêu Diễm Hồng nháy mắt mấy cái, khoát tay cười nói: "Này, đứa nhỏ cậu nói lời ngốc nghếch gì vậy!"
"Làm gì có ai hóa trang cho xấu đi!"
Hứa Trăn: "..."
Ừm, bà dì này xác thực là giống như Hào ca từng nhắc nhở, phong cách nói chuyện tương đối đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận