Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 595: Trạng Thái Tốt Nhất

Mang theo tâm thái như vậy, Hứa Trăn tiếp tục cảnh quay tiếp theo.
Việc quay phim ban ngày vẫn chủ yếu dựa vào các cảnh võ thuật, do đó mà những người xung quanh không cảm nhận được sự thay đổi của Hứa Trăn.
Tuy nhiên, Vương Cẩm Bằng, người đóng vai đại ca lại luôn chú ý đến hắn, sau đó mới vui sướng phát hiện, Hứa Trăn rõ ràng cởi mở hơn rất nhiều.
Trước đây hắn luôn cố ý theo đuổi sự đơn giản và tự nhiên, nhưng hiện tại, hắn đang tận hưởng màn trình diễn, cố gắng sử dụng kỹ năng diễn xuất trong các tình tiết để làm cho nhân vật trở nên sinh động hơn.
Đêm đó, Cận Nhất Xuyên có một cảnh thuần lời thoại, đồng thời đó cũng là lần xuất hiện đầu tiên của La Duy trong vai Đinh Tu.
Sau khi Vương Cẩm Bằng quay xong phần của mình thì cũng không vội vã trở về, mà cố ý ở lại.
Hắn muốn nhìn xem, vị tam đệ trẻ tuổi của mình sẽ đối mặt như thế nào với một diễn viên thực lực trong nghề, La Duy.
Buổi tối 7 giờ rưỡi, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Nhưng ở phim trường “Tú Xuân Đao” tại phía bắc thủ đô vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trước màn hình, Hứa Trăn đóng vai Cận Nhất Xuyên mặc một bộ ngư phục nền đen, hoa văn trắng, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên hàng rào, khom lưng, chạy nhanh trên mái ngói, sau đó lặng yên không một tiếng động mà nhảy xuống.
Sau khi rơi xuống đất, bước chân vẫn không ngừng, hắn dựa sát vào tường tiếp tục chạy trong hẻm nhỏ, ánh mắt cẩn thận nhìn xung quanh, ra vẻ vô cùng cảnh giác.
Bên sân, đạo diễn Lục Hải Dương nhìn thấy biểu hiện của Hứa Trăn thông qua màn hình thì vô cùng phấn khích và căng thẳng.
Phấn khích đương nhiên là do động tác của Hứa Trăn cực kỳ gọn gàng và mượt mà, điều đáng tiếc là cảnh quay này kéo dài quá lâu.
Lục Hải Dương là người trung thành với các cảnh quay ngắn.
“Võ công trên thiên hạ, chỉ có nhanh không hỏng,” Hắn thích dùng cách dựng phim ngắn và nhanh để thúc đẩy câu chuyện, khiến khán giả luôn giữ được trạng thái phấn khích.
Nhưng mấy ngày qua, nguyên tắc này liền bị phá vỡ mỗi khi đến cảnh quay của Hứa Trăn.
Bởi vì, các động tác võ thuật của đứa nhỏ này đẹp mắt đến mức khiến người xem không tiếc hét lên khen ngợi.
Rõ ràng chỉ cần dùng “Nơi này có vũng nước tử” là có thể giải quyết vấn đề, thế nhưng hắn lại vứt ra thêm một câu “Ráng chiều rơi xuống, cùng cánh cò đơn chiếc bay lượn; làn nước sông thu với bầu trời kéo dài một sắc”, như vậy làm sao người ta xóa được đây?
“Tú Xuân Đao” chỉ mới khởi động máy được một tuần nhưng Lục Hải Dương đã có thể dự cảm được khó khăn trong phần hậu kỳ cắt nối biên tập, tâm tình cực kỳ “Trầm trọng”.
“Ca!”
Một lát sau, phân cảnh vượt nóc băng tường đã thuận lợi hoàn thành, Lục Hải Dương tạm dừng quay phim và gọi Hứa Trăn cùng La Duy ra bên sân để nói chuyện.
“Đây là cảnh gặp mặt đầu tiên giữa Cận Nhất Xuyên cùng sư huynh trong bộ phim, lượng thông tin tương đối lớn," Lục Hải Dương cầm kịch bản trong tay nói, "Tôi sẽ nhấn mạnh lại một vài điểm."
"Bước đầu tiên là di chuyển. Nhất Xuyên đứng sau ống kính, khi bảng phân cảnh vang lên, cậu đi về phía bên trái của người quay phim, không cần sợ chắn máy quay…”
Bọn họ bắt đầu luyện tập đi luyện tập lại cảnh quay này, mãi cho đến khi các chi tiết đều được xác nhận tốt thì mới chuẩn bị quay chụp chính thức.
Cảnh này cũng chính là phân cảnh trước đó Hứa Trăn và La Duy ngẫu hứng diễn trong quán cơm: “Sư huynh” Đinh Tu của Cận Nhất Xuyên lần đầu lên sân khấu, bắt đầu đòi tiền tài, kêu hắn trong ba ngày phải gom đủ một trăm lượng bạc.
La Duy nhìn Hứa Trăn đang cất đạo cụ bằng bạc vào lòng ngực, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên một suy nghĩ:
Thứ này, không có giấy bao bên ngoài lại trực tiếp nhét vào trong túi, như vậy liệu có còn ăn được hay không…
A phi phi phi!
Ăn cái gì mà ăn, trúng độc đấy!
La Duy hận không thể cho mình một cú tát, vội vàng thổi bay suy nghĩ này ra khỏi đầu.
……
Hôm nay, có rất nhiều người đến vây xem cảnh quay này.
“Đại ca” Vương Cẩm Bằng, “Nhị ca” Ngô Chấn, cùng với “Triệu công công” Trình Viễn đều có mặt, bọn họ muốn xem cảnh quay này sẽ có hiệu quả như thế nào.
Đây không chỉ là lần xuất hiện đầu tiên của La Duy trong phim mà còn là cảnh quay lời thoại quan trọng của Hứa Trăn.
Tất cả mọi người đều không quan tâm đến kỹ năng diễn xuất của hai người này, mà chỉ quan tâm đến hiệu quả cuối cùng, hy vọng sẽ không cản trở toàn bộ bộ phim.
Vương Cẩm Bằng kéo ghế ngồi bên cạnh đạo diễn, nhìn màn ảnh trước máy theo dõi với một chút mong đợi.
Nhìn vào màn trình diễn sáng nay, Hứa Trăn có vẻ đã thư giãn rất nhiều, hy vọng hắn có thể duy trì trạng thái của mình và quay tốt cảnh này.
“Bang!”
Một tiếng giòn vang, cảnh quay chính thức bắt đầu.
Bối cảnh trên phim trường giống như đang quay phim kinh dị: Đêm tối, thôn hoang vắng, giếng cạn.
Những chiếc đèn lồng đổ nát treo bên ngoài ngôi nhà bỏ hoang ở đầu ngõ, xung quanh cỏ dại mọc um tùm trông như đã lâu không được người xử lý.
Vương Cẩm Bằng nhìn chằm chằm vào máy theo dõi, chỉnh lại dáng ngồi với vẻ mặt thích thú.
——Trạng thái của Hứa Trăn đang rất tốt.
Bên ngoài, hắn là kiểu người thẳng như tùng, đi như gió, đi đường khi sống lưng đĩnh bạt, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ thập phần xuất sắc.
Nhưng giờ này khắc này, “Cận Nhất Xuyên” trong màn ảnh lại không có nửa điểm giống với “Hứa Trăn”.
Hắn hơi khom người, thân hơi dựa sát vào tường, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, thân thể thì rơi vào trạng thái căng chặt.
Mặt mày của hắn không hề thư giãn như thường ngày mà ngược lại vô cùng ngưng trọng, đi đứng liên tục dòm ngó trước sau.
“Bá lạp lạp……”
Một trận gió đêm thổi qua, cỏ cây trong ngôi làng hoang vắng phát ra những tiếng động nhẹ, Cận Nhất Xuyên vô thức dừng lại và cảnh giác nhìn xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận