Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 286: Khó Thể Hình Dung

Mặc dù đã rời khỏi vị trí giảng dạy nhiều năm nhưng tình yêu của y dành cho quê hương Trung Hý vẫn không hề phai nhạt, do đó mà rất có hứng thứ đối với chuyện này.
Nghe được “Tào Tháo” nói như vậy, vài vị diễn viên chung quanh tức khắc cũng ồn ào đi qua bên này
Dù sao lúc ăn cơm cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, mọi người đều muốn chiều lòng “Chu Du” và “Tào Tháo” nên ai cũng muốn hắn phát bộ phim ngắn lên TV trong phòng, để mọi người cùng nhau xem.
Hứa Trăn thật sự có chút ngượng ngùng.
Đoàn phim “Lão Nam Hài” chân chính là một gánh hát rong, theo tiêu chuẩn kinh phí của "Tam quốc diễn nghĩa" thì mỗi một tập phim cũng có thể quay được 100 lần “Lão Nam Hài”
Nhưng thấy mọi người đều có hứng thú như vậy, hắn cũng không có ý định che giấu, cho nên liền kết nối video với TV và ngượng ngừng cười cười: “Mọi người cũng đừng chê cười tôi.
“Đây là điện ảnh dạy học thuần túy, nhà làm phim là chủ nhiệm lớp, nhân viên công tác đều là sinh viên lớp chúng tôi, chất lượng khẳng định sẽ không quá tốt.
“Hoan nghênh những lời phê bình và chỉnh sửa từ các vị chuyên gia.”
“Ha ha ha……” Thông qua một tháng tiếp xúc, mọi người đều đã công nhận thực lực của Hứa Trăn, lúc này lại nghe hắn nói như vậy, khiến ai ai cũng lộ ra nụ cười thiện ý.
Hứa Trăn bắt đầu điều chỉnh bộ phim về lại phần mở đầu và phát lên trên TV.
Mở đầu câu chuyện, hai vị diễn viên chính lấy hình ảnh hóa trang trung niên xuất hiện trước mặt người xem.
Hứa Tiểu Soái do Hứa Trăn thủ vai và Thẩm Đại Bảo của Thẩm Đường, lúc này cả hai đang đứng trên sân khấu “Nam Sinh Tài Năng”, một người mang mũ dạ màu đen của Jackson cùng với một người xách theo một cây đàn guitar acoustic. Các vị giám khảo bên dưới thì lại không ngừng chỉ trách việc hai người đã lớn tuổi như vậy mà còn đến đây tham gia tuyển chọn.
Hai phút sau, hình ảnh vừa chuyển, Hứa Tiểu Soái và Thẩm Đại Bảo liền quay về dáng vẻ thanh niên, một bộ thanh xuân vườn trường tươi mát.
Trước bàn cơm, nam diễn viên đóng vai Hoàng Cái ngồi ở xa TV, nhìn thấy phiên bản sinh viên của Hứa Tiểu Soái đang chơi bóng rổ ở sân thể dục, liền nhận ra đó là Hứa Trăn và ha ha cười nói: “Ai, đại đô đốc lên sân khấu!
“Hóa trang này của các cậu rất chân thực nha, khi chúng tôi còn đi học đúng là để kiểu này của cậu.”
Lời này vừa ra, mấy người chung quanh tức khắc quay đầu, nhìn về phía Hoàng Cái.
Hoàng Cái thấy ánh mắt của mấy người có chút kỳ quái, liền gãi gãi đầu, nói: “Làm sao vậy, có cái gì không đúng sao?”
Ở bên cạnh, Hoắc Đạt – Lỗ Túc hảo tâm nhắc nhở nói: “Đại đô đốc đã sớm lên sân khấu rồi.
“Ngay màn đầu tiên đã có hắn.”
Hoàng Cái: ?? ?
Màn đầu tiên? Chỗ nào? ?
Hoàng Cái vẫn còn đang hỏi, “Đại đô đốc ở đâu, ai là đại đô đốc”, thế nhưng cốt truyện của bộ phim vẫn đang tiếp tục, cho nên chung quanh ai cũng không phản ứng tới hắn.
Trên thực tế, trừ bỏ Hoàng Cái ra, thì cũng còn nhiều người ngồi xa TV không biết Hứa Trăn xuất hiện vào lúc nào trong phần mở đầu.
Nhưng mắt thấy Hoàng Cái bị mọi người ngó lơ, bọn họ cũng không có mặt mũi đi hỏi nhiều.
Tổng đạo diễn Cao Chẩn ngồi trên sô pha, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng vừa rồi.
Ông ta liếc liếc mắt về phía Hứa Trăn đang ngồi bên cạnh, hơi có chút kinh ngạc.
—— tiểu tử này rất lợi hại!
Cao chẩn cảm thấy nếu không phải vì mình có hiểu biết từ trước, thì chính ông cũng khó có thể liên tưởng người đàn ông trung niên chân chất với đôi mày trầm và đôi mắt rủ xuống trên sân khấu vừa rồi là Hứa Trăn.
Bởi vì, Hứa Trăn trong khoảng thời gian này, vẫn luôn diễn Chu Du.
Mà bản thân Hứa Trăn lại có tính khí tương đối bình đạm, thật ra cũng có chút gần gũi với "Hứa Tiểu Soái" trong bộ phim.
Nhưng Chu Du trong “Tam Quốc” thì hoàn toàn là hai phiên bản khác nhau.
Chu Du thần sắc cao ngạo, ngạo mạn, trên mặt gần như viết "Các ngươi đều là đồ cặn bã".
Trong khoản thời gian này, Hứa Trăn mỗi ngày đều làm việc trên 12 tiếng, trong đó đã có 10 tiếng đồng hồ, hắn phải sống trong trạng thái như vậy.
Mặc dù là kết thúc cảnh quay thì cũng rất khó để thoát ra khỏi giả thiết của nhân vật.
Tất cả mọi người ở Giang Đông đã quen nhìn Chu Du kiêu ngạo ngạo mạn, đến lúc này lại nhìn thấy Hứa Tiểu Soái tiều tụy, cho nên nhất thời mới phản ứng như thế và khó hình dung được hai nhân vật đó là cùng một người.
Cao Chẩn không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng: Để diễn tốt một vai không khó và cũng không khó để diễn tốt bộ kịch.
Cái khó chính là phải diễn như thế nào, để mỗi nhân vật khi qua tay mình đều sống động như thật.
Hứa Trăn hiện tại có thể chưa đạt được trình độ này, nhưng hắn đã sớm sở hữu tố chất quan trọng nhất của một diễn viên giỏi:
Vứt bỏ mình, chìm vào nhân vật.
Lúc này, Cao Chẩn càng cảm thấy việc chiêu mộ Hứa Trăn vào đoàn làm phim "Tam Quốc" quả thực là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Đồng thời, nhiều người có mặt ở đây cũng liếc nhìn Hứa Trăn bởi vì phân đoạn ngắn ngủi vừa rồi.
Tuy nhiên, thứ họ xem trọng chỉ là bản thân Hứa Trăn.
Còn đối với phim ngắn “Lão Nam Hài", nó hoàn toàn không thể lọt vào mắt của những vị đại lão này.
—— bất quá chính là một bộ “Hoài cựu điện ảnh” mà thôi, hơn nữa chất lượng quay chụp còn rất ẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận