Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 202: Kịch Trong Kịch

Trong sân khấu, Hứa Trăn đi rất chậm, nhưng cũng hơi gấp, loại cảm giác quái dị này nhìn qua có chút buồn cười.
Mãi đến tận bảy, tám giây sau, Hứa Trăn "đi đứng bất tiện" cuối cùng cũng đi đến bên cạnh Mạnh Nhất Phàm.
Khi mọi người ở đây đều đang mong đợi hắn sẽ mở lời như nào, Hứa Trăn lại bỗng nhiên không nói một lời mà giơ cánh tay lên.
"Tét!"
Một tiếng vang giòn, Hứa Trăn đánh một cái tát mạnh vào ót Mạnh Nhất Phàm.
Mọi người: "...."
Tình huống gì vậy?
Ông nội này là muốn làm gì?
Mà Mạnh Nhất Phàm vừa mới bị đánh một cái thì quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hứa Trăn ở bên cạnh, cả người đều ngây ngẩn.
"Dừng!"
Một giây sau, khi tất cả mọi người ở hiện trường nghĩ mãi không ra, Hứa Trăn đột nhiên mở miệng, quay về hướng góc tường không một bóng người hô lên: "Tạm dừng quay phim!"
Nói xong, hắn quay đầu lại, đỡ eo, hắng giọng giận dữ nói: "Mạnh Nhất Phàm, vừa rồi cậu diễn cái gì vậy?"
"Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không được thay đổi kịch bản, không được thay đổi kịch bản! Não cậu cho chó ăn rồi à? !"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong hiện trường đều bừng tỉnh đại ngộ.
À!
Thì ra, Hứa Trăn là đang thêm một giả định nữa cho màn biểu diễn này: Tình cảnh bây giờ không phải thật sự là "Con rể đến nhà", mà là một đoàn phim đang quay cảnh con rể đến nhà!
Phim trong phim!
Xuất sắc!
Tạm ngừng vật lý, trực tiếp hô cắt!
Lúc này, Mạnh Nhất Phàm trong sân khấu đương nhìn cũng nhìn ra được tình hình hiện tại.
Tuy rằng y tức giận phần bộc bạch thâm tình của mình bị ngắt quãng, nhưng còn đang thi, y chỉ có thể tức giận mà thuận theo hướng đi này tiếp tục diễn.
"Xin lỗi đạo diễn, vừa rồi tôi có chút cảm xúc dâng trào..." Mạnh Nhất Phàm không tiếp tục sự hăng hái vừa rồi, mà là trở nên hơi khúm núm.
Mà Hứa Trăn thì lại không hề khách khí mà hừ lạnh hai tiếng, nói: "Cảm xúc dâng trào? Một cảnh, hai cảnh là cảm xúc dâng trào, lần nào cậu cũng lấy lý do này với tôi, cậu nhiều tình cảm đến nỗi không có chỗ chứa rồi sao hả?"
"Tự cho mình thông minh dạy người khác diễn kịch, mở miệng khép miệng đều là lý luận! Còn tự cho mình là kỹ thuật diễn tốt bao nhiêu, cậu trực tiếp vũ nhục mấy chữ 'kỹ thuật diễn' này luôn rồi!"
Lời này, rõ ràng là ở trong kịch, Mạnh Nhất Phàm lại cảm thấy như là đầu gối mình mạnh mẽ trúng hai mũi tên, nhất thời á khẩu không thể trả lời được.
Hứa Trăn nhìn thấy bộ dáng trợn mắt há mồm của y này, hừ lạnh nói: "Tôi hỏi lại cậu một lần cuối cùng, rốt cuộc có thể diễn hay không?"
"Có thể diễn thì diễn, không thể diễn thì cút!"
Đoạn thoại này, cảm xúc của Hứa Trăn hoàn toàn đầy ắp.
Mạnh Nhất Phàm chỉ cảm giác như trước mình không phải là một thí sinh tuổi tác tương đồng, mà là một vị bạo quân phim trường thực thụ.
Lòng bàn tay của y không khỏi rịn mồ hôi, theo bản năng mà cúi đầu khom lưng nói: "Có thể diễn, có thể diễn! Xin đạo diễn cho tôi thêm một cơ hội nữa!"
Hứa Trăn hung dữ trừng mắt nhìn y một cái, sau đó quay người nhìn xung quanh sân khấu một vòng, lên giọng hô: "Các tổ chuẩn bị! Cảnh vừa rồi diễn lại!"
Hắn vỗ vỗ tay, dùng giọng nói như tiếng chuông vỡ nói: "Tất cả mọi người, nâng cao tinh thần, tranh thủ quay một lần là qua!"
"Bắt đầu!"
Theo tiếng ra lệnh của Hứa Trăn, màn tiểu phẩm này lại một lần nữa quay lại điểm xuất phát.
Hai người ba mẹ vợ ở nhà lo lắng việc hôn nhân đại sự của con gái, con gái và con rể thì ở ngoài cửa căng thẳng, chần chờ không dám vào.
Lần này, Mạnh Nhất Phàm rõ ràng thu lại khí chất trên người, mạch câu chuyện cũng quay lại tiết tấu tốt nhất đã bàn bạc lúc ban đầu.
Trong không khí khá bình tĩnh này, ba thí sinh còn lại đều tiếp tục tìm được trạng thái diễn.
Đặc biệt là nữ sinh đóng vai mẹ vợ kia, phát huy có thể nói là rất xuất sắc.
Giám thị chính Uông Bác Vũ nhìn màn biểu diễn dưới sự dẫn dắt của Hứa Trăn mà quay lại ban đầu, vui mừng gật gật đầu.
Kịch trong kịch, đây không tính là sáng tạo rất kinh diễm gì, nhưng vận dụng ở đây lại vô cùng đúng đắn.
Bởi vì, trước khi Hứa Trăn ra tay cứu cục diện, vừa vặn là lúc màn biểu diễn này đã thật sự toang rồi.
Ngoại trừ Mạnh Nhất Phàm và Hứa Trăn, ba thí sinh khác đều hoàn toàn nằm ở ngoài tình huống, ánh mắt dao động, vẻ mặt nông nóng, từng người bởi vì không giành được đất diễn mà gấp đến độ nhảy lên.
Mà bỗng nhiên cái "Kịch trong kịch" này của Hứa Trăn xoay ngược tình huống, như là rút củi đáy nồi, biểu hiện vừa rồi của mấy người lại có lời giải thích thỏa đáng.
--- Tổ phim trong biểu diễn rất có thể là một gánh hát rong, có người diễn không tốt, có người giành đất diễn, thậm chí ngay cả đạo diễn cũng còn phải kiêm làm diễn viên trong kịch.
Đám người như này sẽ vì giành đất diễn mà làm tiểu phẩm bị hỏng, hợp tình hợp lý.
Mang theo giả thiết này để xem, những biểu hiện sứt sẹo vừa rồi nháy mắt đều biến thành cố ý diễn bộ dáng khó coi, đẳng cấp trong chốc lát đã tăng lên không biết bao nhiêu.
Việc xoay chuyển bất ngờ này, vừa hợp tình hợp lý, lại dường như chỉ có thể là cứu trận khuôn mẫu trong sách giáo khoa.
Có điều, ngoại trừ sự sáng tạo linh hoạt này, Uông Bác Vũ vẫn còn chú ý đến một chuyện khác.
Đó chính là, Hứa Trăn ở trong tiểu phẩm này trên thực tế diễn hai nhân vật: Ông nội ba phải và đạo diễn nóng tính.
Tính cách của hai nhân vật này khác biệt, nhưng đồng thời lại đều là một ông già.
Hứa Trăn đều diễn hai ông già này rất sống động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận