Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 887: Hội Đại Lão

Dương Nhất Phàm nhìn vị "sư thầy" trước mặt, ngu ngơ mất vài giây.
Người này là... Hứa Trăn sao?
Mẹ nó thật là Hứa Trăn hả?
Nhắc Chu Du thì Chu Du liền đến? ?
Hứa Trăn phía đối diện thấy biểu tình của anh ta, mỉm cười, xới cho anh ta một hộp đầy cơm chay, thêm một cái bánh bao, ngữ khí ôn hòa nói: "Thí chủ, như vậy đủ chưa?"
"Một cháo một cơm, không dễ gì có được, chớ lãng phí."
Dương Nhất Phàm vô thức nhận lấy hộp cơm từ tay hắn, nghe thấy giọng nói lạnh nhạt xuất trần của Hứa Trăn, mặc dù anh ta rất sốc nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh ta cũng dần bình tĩnh trở lại.
Dù sao, huyện Phong Cốc là quê nhà của Hứa Trăn.
Pháp Hội Thủy Lục được tổ chức ở quê hương, hắn, một đại minh tinh, trở về quyên góp chút tiền, làm từ thiện, chẳng phải hợp tình hợp lý sao?
Chỉ là đối với loại hoạt động công ích này, thế mà hắn không tuyên truyền quảng bá, hành động khiêm tốn như vậy, khiến người ta càng thêm kính nể.
"Đã lấy đồ ăn, mời anh qua bên kia dùng cơm chay."
Lúc này, một "sư thầy" khác trong lều đưa cho anh ta một đôi đũa, chỉ vào chiếc bàn dài bên tường cách đó không xa.
Dương Nhất Phàm nhận lấy đôi đũa, đang định rời đi thì vô ý liếc nhìn người này, lại thấy anh ta có lông mày rậm, ánh mắt sáng trong.
Mẹ nó... Tống Úc!
Cảnh tượng này không hợp lý chút nào! !
Dương Nhất Phàm vừa mới bình tĩnh lại đột nhiên sụp đổ lần nữa.
Anh ta không quen Hứa Trăn, nhưng có chút giao tình với Tống Úc.
Thấy đối phương nháy mắt ra hiệu im lặng với mình, Dương Nhất Phàm chỉ còn cách nuốt mấy tiếng chửi thề xuống bụng, bộc lộ kỹ năng diễn xuất được mài giũa qua nhiều năm của mình, cố hết sức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Những người khách hành hương ở phía sau vẫn đang chờ lấy cơm, vì vậy anh ta không ở lâu, đờ đẫn cầm hộp cơm đi đến bên cạnh chiếc bàn dài.
Nhóm phóng viên bên cạnh kiên trì bám theo anh ta cùng qua đó, tiếp tục phỏng vấn anh ta.
"Kế tiếp anh muốn quay tác phẩm gì?" Phóng viên đưa micro về phía anh ta, cười hỏi: “Tiết lộ chút ít cho chúng tôi được không?”
Dương • không có phim để quay • Nhất Phàm rất muốn nói, trong lều hóng mát kia có hai tôn đại phật thì cậu không phỏng vấn, còn muốn phỏng vấn tôi.
Đây chính là hữu duyên thiên lý nam tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng đúng không?
Chẳng trách tháng này cậu không có tiền thưởng!
Anh ta vừa định tìm chỗ ngồi xuống, liền thấy một "sư thầy" trẻ tuổi dáng người cao lớn, ánh mắt sắc bén vội vàng chạy tới, giật lấy chiếc khăn trắng trên vai, tay chân lanh lẹ giúp anh ta lau cái bàn trước mặt.
"Thí chủ, mời ngồi, tôi vừa mới dọn dẹp sạch sẽ rồi." Sư thầy vắt cái khăn qua vai, lui về phía sau hai bước, ân cần nói.
Dương Nhất Phàm nhìn vào mắt người đàn ông này, bước chân của anh ta lại khựng lại.
Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Trăn phía sau, lại liên tưởng đến các loại quan hệ giao thiệp của Hứa Trăn...
Tên tiểu nhị tựa như "hòa thượng" này, sao nhìn giống Từ Hạo Vũ thế nhỉ? ?
Bây giờ người bán cơm trước cửa chùa đều cao như vậy sao?
Sao giống tên diễn viên tuyến một kia vậy nhỉ? ?
Dương Nhất Phàm dựng tóc gáy, anh ta nhìn trái nhìn phải, lập tức dán mắt vào một người khác trong lều.
Chỉ thấy người này không tham gia xới cơm mà ngồi trên chiếc ghế đẩu nhựa trong góc.
Y mặc một bộ trường sam màu đen trịnh trọng, cúi đầu, lặng lẽ đếm tiền lẻ trong hộp.
Không nhanh không chậm, mây trôi nước chảy, y đang đếm tiền lẻ mà lại cảm thấy như y đang đếm tài vật trân bảo vậy.
... Mẹ kiếp người này không lẽ là Trần Chính Hào sao? ?
Không chỉ có tuyến một, còn có Ảnh đế đại nhân!
"Dương tiên sinh, anh nhìn cái gì đấy?"
Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Dương Nhất Phàm, nhóm phóng viên xung quanh tò mò hỏi.
Dương Nhất Phàm khẽ mở miệng, ấp úng nói: "Cái kia, à..."
Anh ta sợ mình sẽ vô tình làm ra hành động không thích hợp nào đó, đắc tội với nhóm đại lão này, lúc này tâm trạng đang vô cùng căng thẳng.
Anh ta vô thức nâng bát cháo trong tay lên, "ừng ực ừng ực" húp hai ngụm, hai mắt sáng ngời có thần nói: "Cơm chay của Pháp Vân tự thật là đủ cả sắc lẫn vị!"
"5 tệ mà ăn no thật đấy, thực sự quá lương thiện! Tôi còn muốn ăn thêm bát nữa!"
Phóng viên: "..."
Sao người này đột nhiên mất trí vậy? ?
...
Một lúc sau, thấy làn sóng người hành hương này đã vào chùa, Hứa Trăn liền giao công việc đang làm cho người khác, chạy đi tìm Dương Nhất Phàm.
Hắn không ngờ rằng có người trong ngành ngoài ý muốn đến tham gia Pháp Hội.
Hắn còn đang bán cơm thì đã nghe thấy tiếng nói náo nhiệt ở đó, sợ đại ca này vô tình vạch trần mình và những người khác nên chủ động đưa mắt nhìn anh ta, ra hiệu anh ta im lặng.
Cũng may, vị đại ca này là người thông minh, không hề nói gì, thậm chí còn nói nhăng nói cuội giúp chuyển dời sự chú ý của nhóm phóng viên, Hứa Trăn không khỏi vô cùng cảm kích.
Hơn mười hai giờ trưa, cả hai hẹn gặp nhau ở một góc sân sau trong Pháp Vân tự.
"Ừm, xin lỗi đã làm phiền..."
Dương Nhất Phàm len lén nhìn bộ quần áo nhà sư hơi cũ của Hứa Trăn, cảm thấy không hề bất ổn chút nào, cùng với thái độ lạnh nhạt xuất trần của hắn, xấu hổ nói: "Mọi người đang tham gia hoạt động công ích sao?"
Hứa Trăn vừa định trả lời thì một chú tiểu trẻ tuổi chạy tới, tò mò nhìn hai người bọn họ, nói: "Thủ Chân sư huynh, Liễu Nhiên sư bá gọi huynh đến Ngũ Quan Đường ăn cơm chay!"
Hứa Trăn khẽ gật đầu nói: "Làm phiền sư đệ giúp tôi nói một tiếng, Thủ Chân còn có một số việc phàm tục cần giải quyết, hôm nay ta sẽ không đi Ngũ Quan Đường."
Dương Nhất Phàm:... Thủ Chân?
Mẹ kiếp thế mà cậu ta còn có pháp hiệu? !
Cậu ta rốt cuộc là tới đây làm công ích hay là đã xuất gia ở đây? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận