Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 861: Diễn Vai Thiểu Năng

Dĩ nhiên không thể làm gì, Hứa Trăn chỉ có thể cung cung kính kính mà đi rót cháo cho các trưởng bối, miễn cưỡng vãn hồi chút mặt mũi cho Từ Tổng.
Các trưởng bối nói chuyện, hắn không tiện xen mồm, cho nên chỉ phải một bên có lệ với Từ Hạo Vũ, một bên thuận tay lật xem kịch bản: “Người Anh Đặc Biệt Của Tôi”.
Trước đó Hứa Trăn cũng đã nghe Từ Hạo Vũ nhắc tới câu chuyện này, nói là bên trong có một nhân vật là thiểu năng trí tuệ, Từ tổng cảm thấy thực thích hợp với nhu tử ngốc nhà mình, cho nên mua bản quyền để làm thành phim điện ảnh.
Hứa Trăn vốn tưởng rằng, những lời này chỉ là vui đùa, có lẽ cái gọi là "thiểu năng trí tuệ" là ám chỉ khờ khạo.
Nhưng khi hắn mở cuốn sách ra, quả nhiên được mở rộng tầm mắt.
—— không phải vui đùa, thật sự là thiểu năng trí tuệ.
Trong câu chuyện này, nam thứ hai Đông Cửu bị thiểu năng trí tuệ, sau khi trưởng thành vẫn chỉ có IQ của đứa trẻ năm tuổi.
Đây là một bệnh nhân thiểu năng trí tuệ theo đúng nghĩa đen.
Hứa Trăn bất giác ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Từ Hãn đang thản nhiên trò chuyện với Thái thúc.
Nghiêm túc sao?
Để đứa còn trai không quá thông minh của mình đi diễn một nhân vật thiểu năng trí tuệ?
Ngài có chắc chắn rằng Từ Hạo Vũ sẽ không ghim trên cột sỉ nhục và bị người trong và ngoài vòng chế giễu? ?
Sau khi nghĩ tới giả thiết này, Hứa Trăn chỉ cảm thấy một người ngoài như mình còn không đành lòng, sợ Từ Hạo Vũ sẽ bởi vậy mà đã chịu thương tổn.
Thành thật mà nói, trong giải thưởng Kim Kê năm nay, Từ Hạo Vũ đã phải chịu rất nhiều lời chửi rủa cùng trào phúng.
Hàm lượng vàng của Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất năm nay khá cao, những người được đề cử khác đều là những trường diễn xuất nổi tiếng trong giới. Thế nhưng Từ Hạo Vũ được đề cử cùng với những người này có vẻ rất đột ngột.
Rất nhiều người đều cho rằng để cử này là do gã mua, hoặc là nói lợi dụng chức quyền.
Bọn họ cảm thấy loại hành vi này của gã là không biết xấu hổ, thậm chí tổn hại đến danh sự của Kim Kê thưởng.
Mà Hứa Trăn mỗi lần nhìn thấy suy luận phán đoán này thì đều cảm thấy vừa phẫn nộ lại vừa bất đắc dĩ.
Những người nói điều này chắc chắn rằng họ chưa xem "Thập Nguyệt Vi Thành".
Kỹ năng diễn xuất trước đây của Từ Hạo Vũ rất tệ, nhưng biểu hiện của gã trong bộ điện ảnh này thì thật đáng ngạc nhiên.
Chỉ với một số cảnh nhỏ lẻ, nhưng gã đã thành công thể hiện một người dân thuần lương sống dưới đáy chót xã hội, nhân vật tươi sống sinh động, đả động nhân tâm. Đây chắc chắn sẽ là một màn diễn xuất xuất sắc trong sự nghiệp diễn xuất của gã.
Nhưng người xem rất cố chấp.
Trừ phi người có một tác phẩm nổi tiếng tiêu biểu, nghiêm túc đổi mới quan điểm của công chúng, nếu không, mọi người khó có thể thay đổi bản chất đánh giá vốn có về diễn viên.
Hứa Trăn cũng ủng hộ Từ Hạo Vũ bình tĩnh và quyết tâm mài giũa một nhân vật thích hợp, nhưng……
Thiểu năng trí tuệ?
Từ tổng xác định lấy độc trị độc có thể tạo được hiệu quả tích cực, mà không phải là đang bức điên con trai mình? ?
Lúc này, Từ Hãn lưu ý tới ánh mắt của Hứa Trăn, ông cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn, cười nói: “Ha ha, Tiểu Hứa nhìn trúng “Người Anh Đặc Biệt Của Tôi” sao?”
"Hơi bất ngờ đúng không? Nam chính liệt nửa người trên, nam chính thứ hai bị thiểu năng trí tuệ. Truyện kể về một đôi anh em khuyết tật nương tựa vào nhau mà sống.”
Từ Hãn nói: “Truyện được chuyển thể từ người thật và sự kiện có thật, đó là một câu chuyện chữa bệnh đặc biệt hay, đầy nước mắt và tiếng cười, tôi đã thích nó ngay từ lần đầu nhìn thấy.”
Ông duỗi tay chống cằm, trong mắt tràn đầy tự tin, nói: “Từ thúc biết, cậu rất nghiêm khắc trong khâu chọn kịch bản.”
"Nhìn xem, đó không phải là một cốt truyện hay sao, tôi cũng không tới đây để chậm trễ thời gian của cậu.”
Hứa Trăn do dự một chút, chần chờ đáp: “Từ tổng muốn để tôi diễn nhân vật nào?”
Từ Hãn bật cười nói: “Đương nhiên là Thế Hà, Tiểu Hứa thông minh như thế, làm sao tôi có thể để cậu diễn diễn thiểu năng trí tuệ a?”
Hứa Trăn: “……”
Ngốc đồ đệ thật đáng thương, bị chính cha ruột nói mình lớn lên giống thiểu năng trí tuệ!
Từ Hãn nói: “Tiểu Hứa a, trước tiên cậu cứ đọc qua cốt truyện, những chuyện khác thì chúng ta sẽ thương lượng sau.”
“Nếu cậu không muốn nhận, Từ thúc đương nhiên sẽ không cưỡng cầu.”
Hứa Trăn thật sự rất muốn nói, bản thân không kén chọn loại hình tượng nhân vật, nhưng liệt nửa người trên, đây thật sự là loại hình mà hắn chưa suy xét qua bây giờ.
Ngôn ngữ cơ thể cũng là một phần của kỹ năng diễn xuất, đó là một thách thức rất lớn đối với một diễn viên nếu chỉ giới hạn kỹ năng diễn xuất ở nét mặt và ánh mắt.
Hứa Trăn không chắc chắn mình sẽ diễn tốt nhân vật này.
“Cũng không nói nhảm nữa,” Từ Hãn thấy vẻ do dự trên khuôn mặt của hắn thì nghiêm túc nói: “Thật ra tôi rất hy vọng tiểu Hứa có thể chỉ điểm cho Hạo Vũ nhà tôi.”
Vừa nói, ông vừa đưa tay vò đầu tóc của Từ Hạo Vũ: "Tôi đã mời rất nhiều lão sư tới, nhưng cảm giác tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, hầm thịt không bỏ muối, đứa nhỏ này vẫn mãi không chịu thông suốt.”
“Hai lần mà hắn phát huy tốt nhất cho đến nay, một là “Dương Gia Tướng”, một lần khác là “Thập Nguyệt Vi Thành”, tất cả đều là Tiểu Hứa dạy ra.”
“Có lẽ tiểu Hứa hiểu rõ trong lòng hắn muốn cái gì, mà những người như chúng ta lại không thể nhìn thấu hắn.”
Hứa Trăn xấu hổ mà cười cười, không dám nhận công lao này.
Muốn hắn dạy Từ Hạo Vũ thì quả thực còn khó hơn gấp 10 lần tự mình diễn vai thiểu năng trí tuệ, chính mình thật sự là…...
Bạn cần đăng nhập để bình luận