Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 360: Trùng Phùng

Hứa Trăn còn tưởng đạo diễn Trương Tân Kiệt là đang nói giỡn, nhưng kết quả hóa ra là sự thật.
Bọn họ chỉ vừa mới đi tới ký túc xá để cất hành lý, thì bên này, đoàn phim đã vội vã cử theo một thợ trang điểm đến hóa trang cho bọn họ, rồi thay quần áo, sau đó lại kéo bọn họ đến phim trường quay ngoại cảnh, chuẩn bị quay cảnh tái hợp giữa Chu Khai Sơn và ba mẹ con.
Hứa Trăn mơ màng hồ đồ mà bị đoàn phim kéo đến phim trường, cả người vô cùng ngây ngốc.
Đây là muốn khởi công đúng không?
Không có nghi thức khởi động máy, không có đại hội động viên, không có vây đọc kịch bản…Thậm chỉ ngay cả bữa cơm cũng chưa có ăn, sau đó liền bắt ta quay phim? ?
Tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt đương nhiên nhìn thấy vẻ mê mang và suy sụp trong ánh mắt của mấy người này.
Ông ta cười có chút ngượng ngùng, vỗ vai Hứa Trăn và Tề Khôi, có chút áy náy nói: "Sáng nay quay xong cảnh này đi, đồ ăn thức uống ngon đã chuẩn bị cho mọi người rồi, giữa trưa sẽ tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho các vị.”
“Bảo trì trạng thái a, chúng ta mới vừa là một đường từ Lỗ Trưng xông vào Quan Đông, vừa mệt, vừa hưng phấn, lại vừa tò mò.”
"Các vị hiện đang có phong độ tốt đấy. Không cần cố ý điều chỉnh, chúng ta chỉ có thể diễn xuất với màu sắc chân thực của mình. Rất đơn giản, chỉ cần một lát là có thể hoàn thành. "
Nghe Trương Tân Kiệt nói như vậy, Hứa Trăn và Tề Khôi đều lập tức quay đầu lại, vẻ mặt đờ đẫn mà nhìn phía ông ta.
Thật sự đơn giản?
Một lát liền có thể quay xong?
Đai ca, ngài có biết 30 điều cấm kỵ của lãnh đạo không?
Ngài vừa mở miệng liền phạm vào một chuỗi dài kiêng kị a!
Tuy nhiên, phàn nàn thì phàn nàn, nhưng việc cần làm cũng phải đến làm.
10 giờ sáng, đoàn phim đến một ngôi nhà gỗ nhỏ trong khe núi, chuẩn bị quay cảnh gia đình bốn người gặp lại.
Trong kịch bản, câu chuyện này diễn ra từ rất sớm.
Mẹ mang theo Truyền Võ cùng Truyền Kiệt, trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc đi tới Quan Đông, ở nhà ga, một người đàn ông quấn khăn choàng quanh mặt tự xưng đi cùng đường với họ, cho nên liền lái xe chở bọn họ đi tới thị trấn, nơi Chu Khai Sơn cư trú.
Hai đứa nhỏ đều cho rằng vị đại thúc qua đường này thật có lòng hảo tâm, nhưng mẹ bọn họ đã sớm nhìn ra được, người đàn ông này chính là “Trương phu” mà mình tâm tâm niệm niệm chạy tới nhờ cậy.
Cảnh này chủ yếu tập trung lên hai vợ chồng Chu Khai Sơn, còn Truyền Võ và Truyền Kiệt bất quá chỉ là phong nền kiêm “Đạo cụ sống” mà thôi.
Mặc dù vậy, nhưng Tề Khôi, thân là “Đạo cụ” thứ nhất lại vô cùng khẩn trương, y sắp được đứng chung khung hình với thị đế và thị hậu đó!
Kỹ năng diễn xuất của người ta như thế nào, mà kỹ năng diễn xuất của chính mình lại làm sao?
Chênh lệch vô cùng lớn, huống chi, bản thân lại vừa mới tham gia chương trình “Tôi Là Phái Diễn Xuất”, căn bản chưa kịp có thời gian để dung nhập vào nhân vật Truyền Kiệt này.
Vừa tới liền bị kéo đến quay phim, ngược lại là những người khác, chỉ sợ trước ống kính chỉ có thể diễn mấy trò ngu ngốc.
“Ai, lão Hứa, cậu chuẩn bị như thế nào rồi?” Tề Khôi bất an tìm kiếm quân đồng minh.
Hứa Trăn nhấp miệng, một bộ thực khẩn trương, lắc đầu nói: “Hoàn toàn không chuẩn bị.”
“Vốn nghĩ trước tiên phải khởi động máy, tôi còn tưởng hôm nay mình sẽ có thời gian để điều chỉnh trạng thái, nhưng không ngờ vừa tới đã trực tiếp bị kéo đi đóng phim.”
“Thậm chí tôi còn chưa kịp hiểu rõ Chu Truyền Võ là người như thế nào đây.”
“Đúng vậy đúng vậy,” Tề Khôi phun tào nói, "Tôi cũng vậy, tôi chỉ mới đọc được hai mươi trang kịch bản, lời thoại còn chưa quen. "
“Đột nhiên vừa nói quay liền quay, này sao có thể diễn tốt đây?”
Nghe được lời này, Hứa Trăn có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Tề Khôi, lại không có lên tiếng.
Chỉ đọc 20 trang của kịch bản?
Xin lỗi, nhưng chúng ta không giống nhau.
Dọc đường tới đây, tôi đã sớm thuộc làu làu nội dung trong kịch bản, thậm chí tôi còn thuộc cả lời thoại của cậu.
Tất cả những gì tôi đang rối rắm là không đủ thời gian để đắm mình vào trạng thái nhân vật mà thôi.
Nhưng mà, nếu nói ra sự thật này, khả năng sẽ tổn thương người khác, nhân sinh gian nan có một số việc đừng vạch trần, cho nên Hứa Trăn rốt cuộc vẫn không nói gì.
……
“Nhanh như sấm chớp……”
Một chiếc xe ngựa đổ nát từ từ lọt vào ống kính, Chu Khai Sơn, do Lý Vĩnh Bân thủ vai, đang lái chiếc xe, còn ba mẹ con và những gói hàng của họ thì đều được để trên xe.
Khi xe dừng lại, hai tiểu tử nhảy ra khỏi xe, ba chân bốn cẳng mà bắt đầu xách hành lý xuống.
Mà Lương Mẫn Anh thủ vai “Mẹ của đám hài tử” lại hơi vụng về, đang định từ trên xe đi xuống, nhưng mà chân còn chưa chạm đất thì Chu Khai Sơn ở phía trước đã một tay ôm lấy cô, vững vàng đặt xuống đất.
Lúc này, Chu Khai Sơn còn đang làm bộ là “Xa phu đi ngang qua”, nhưng mẹ của đám hài tử đã sớm nhận ra ông ta.
Trong nháy mắt Chu Khai Sơn ôm cô đặt xuống đất, ánh mắt của Lương Mẫn Anh liền hơi chớp động, biểu tình trên mặt suýt nữa đã không kìm được.
Những bất bình, đau khổ, lo lắng, than phiền mà cô phải gánh chịu suốt bao năm qua đồng loạt nảy lên trong lòng cô giờ phút này, cuối cùng cô đã tìm được chỗ dựa, không còn phải cưu mang gánh lấy gia đình nữa. Người phụ nữ trước đây phải thay cả chức phụ thân để che mưa chắn gió cho hài tử, rốt cuộc đã có thể trở về diện mạo vốn có của mình.
Cô gục đầu xuống, mặt đỏ ửng để trượng phu ôm mình xuống xe, người đã đến độ tuổi trung niên như cô lại giống như một tân nương tử vừa được người xốc lên khăn voan.
Nhìn cận cảnh một màn như vậy, Hứa Trăn, người đang sắm vai Truyền Võ không khỏi sợ ngây người.
Mẹ của mình…diễn ngọt như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận