Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 694: Đội Mồ Sống Dậy

Tổ đạo cụ đã sắp xếp trước khu vực này từ hai ngày trước, hiện tại, lùm cây đã trở thành một nấm mồ tập thể.
Mọi người quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy trăng đen gió lớn, gió lạnh gào thét, hàng chục ngôi mộ nằm cong vút trên rừng cây mọc um tùm.
Một số ngôi mộ có bia mộ bằng đá sừng sững trước mặt, nhiều hơn nữa thì chỉ là những tấm bảng gỗ ghi dòng chữ “Không tên”.
Sau khi nhân viên xuống xe, họ bắt đầu dàn xếp công việc tiếp theo: Rải tiền giấy, cắm cờ chiêu hồn, đốt giấy trước mộ…
Một vài người đàn ông to lớn mang theo xẻng, đứng trước một cái hố bên cạnh một ngôi mộ, vẫy tay với Hứa Trăn và nói: " Hứa tiên sinh, phiền toái lại đây một chút?”
“Cậu xem kích thước của cái hố này xem, chôn vừa cậu không? Nếu thấy khó chịu thì có cần chúng tôi đào thêm vài xẻng?
Hứa Trăn: “……”
Lời này thật sự cho chút rùng rợn….
Hắn bước tới như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ như không nhìn thấy những lá cờ trắng bay trong gió và những ngọn lửa lúc sáng lúc tối, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống hố đất, cuộn mình lại để cảm nhận và nói: "Độ rộng không thành vấn đề, nhưng chiều sâu thì có thể đào thêm chút nữa.”
Nói, Hứa Trăn bò ra khỏi hố, vẻ mặt mang theo sư thất thần.
Sau khi nằm kế linh đường thì bây giờ một sự kiện nổi bậc khác đã được ghi vào lý lịch của mình: Bị chôn dưới mồ!
Mặc dù trong cảnh quay thực tế, cái gọi là "ngôi mộ" này chẳng khác gì một cái lều nhỏ làm bằng giấy trên hố, cả căn lều được bao phủ bởi một số cỏ dại và đất nổi.
Nhưng, quả thật là người ở dưới “Mồ” …
Lúc này, Liễu Vĩnh Thanh đang hóa trang ở bên sân, y nhìn thấy Hứa Trăn nhảy lên nhảy xuống miệng hố thì khóe miệng trừu trừu, suýt nữa cười ra tiếng.
Y đương nhiên biết yêu cầu của cốt truyện ——Ngay tay tiết Thanh Minh, Cung Thứ trốn ở bên cạnh mồ của Lục tẩu, ôm cây đợi thỏ mà chờ Lục ca đến.
Nhưng thực tế khi thấy một màn như vậy, y vẫn cảm thấy vô cùng buồn cười.
Khoảng hai giờ sau, bối cảnh hoàn thành, chân trời đã nổi lên màu trắng bụng cá.
Liễu Vĩnh Thanh đã hóa trang xong bộ dáng già nua,, ăn mặc một thân áo vải thô, xách theo giỏ trẻ đi viếng mồ mả.
Hứa Trăn cũng đã bị “Chôn” vào mồ, chờ khởi động máy thì liền chui ra ngoài.
“Bang!”
Tiếng bảng phân cảnh vang lên, lần quay đầu tiên của cảnh này chính thức bắt đầu.
Phó đạo diễn đứng ở bên sân, thoáng có chút lo lắng khi nhìn Liễu Vĩnh Thanh run run rẩy rẩy mà vòng quanh nấm mồ nhổ sạch cỏ dại.
Trong cảnh này, sự tương phản giữa bên trong và bên ngoài của bộ phim thực sự có điểm lớn.
Sau nhiều năm, Lục ca cùng Cung Thứ gặp lại nhau tại một bãi tha ma hoang tàn, theo lý thuyết hẳn phải là một cảnh tượng cảm động trung mang theo điểm âm trầm.
Nhưng trong quá trình quay, nhìn Hứa Trăn từ mồ chui ra, chẳng lẽ bọn họ sẽ không cười sao……
Mà vài giây lúc sau, phó đạo diễn thực mau liền hiểu sự khác nhau giữa diễn viên cùng người thường:
Chỉ thấy, Liễu Vĩnh Thanh đang vuốt ve bia mộ của vợ mình, thì ngội mộ bên cạnh bỗng rung chuyển.
Ngay sau đó, một cánh tay tái nhợt duỗi ra khỏi phần mộ, nỗ lực cào lớp bùn đất bên trên.
Liễu Vĩnh Thanh lảo đảo lui về sau hai bước, biểu tình kinh nghi bất định, kêu lên: “Người nào? Sống hay chết?”
Chỉ chốc lát sau, một bóng người cao gầy bò dậy khỏi nấm mồ.
Người này mặc một bộ áo Trung Sơn màu đen, trên người dính đầy bùn, đầu và mặt cũng dính đầy cát đất, chỉ có đôi mắt đen trắng là sạch sẽ và trong vắt.
——Đúng là Hứa Trăn mới bị vùi vào trước đó.
“Lục ca……”
Hứa Trăn vừa chui ra khỏi mộ, hắn dùng tay lau đi ít đất cát trên mặt, rồi nhìn về phía Liễu Vĩnh Thanh ở cách đó không xa, khàn giọng nói: "Lục ca, là ta a!”
Trong lúc nói, chân hắn có chút đứng không vững vì tê dại, cơ thể khẽ lại run lên vì kích động, nức nở nói: “Là ta a!”
Hứa Trăn không thể tiếp tục lên tiếng sau khi nói ra những lời này, hắn khập khiễng đi về phía Liễu Vĩnh Thanh, vươn tay ra và nắm lấy cánh tay người kia.
Những giọt nước mắt lớn chảy dài trên má, trôi đi lớp bùn cát trên gương mặt, bộ dáng nhìn qua chật vật mà chua xót.
Ở phía đối diện, Liễu Vĩnh Thanh vừa mở miệng, hai mắt đỏ bừng ngay lập tức.
Y ôm Hứa Trăn vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Ca!”
Vài giây sau, phó đạo diễn bên sân hô đình đoạn này.
Hắn phát lại cảnh quay vừa rồi từ vài chiếc máy quay, quả thực nhịn không được mà muốn vỗ tay tán thưởng cho hai vị diễn viên.
Chưa nói đến việc họ diễn xuất ăn ý như thế nào, chỉ nói đến cảnh vừa rồi, hai người họ không hề bật cười mà thậm chí còn có thể khóc ra tới…
Thật sự là ghê gớm!
Để không làm gián đoạn trạng thái của hai người, phó đạo diễn liền thông báo tiếp tục quay.
Liễu Vĩnh Thanh cùng Hứa Trăn ngồi xếp bằng trên ngôi mộ và bắt đầu cảnh quay tiếp theo.
“Lục ca, nhiều năm như vậy, ngài lại không gửi thư báo tin cho các huynh đệ?” Trong giọng Hứa Trăn mang theo một chút oán trách, “Chỉ cần một câu của ngài, các huynh đệ liền không ngần ngại mạo hiểm đến gặp?”
Liễu Vĩnh Thanh nhìn hắn một cái, lại cúi thấp đầu xuống, tựa hồ tránh né ánh mắt hắn, thấp giọng nói: “Cần gì phải như vậy?”
“Ta tới Đài Đảo, còn không phải giống như bị người thu thập.”
So với vẻ nản lòng của Liễu Vĩnh Thanh thì trong mắt Hứa Trăn lại lóe lên ánh sáng: “Lúc này sẽ không!”
“Trịnh lão bản lúc hấp hối còn không quên tiến cử ngài, tự mình điện hàm cho ta, để cho ta tới tìm ngài.”
Hắn kích động mà bắt lấy cánh tay Liễu Vĩnh Thanh, nói: “Lần này ta tới chính là mời ngài rời núi, chủ trì đại cục của hệ thống đặc công đại lục.”
Hứa Trăn thần thái sáng láng mà nói tiếp: “Lục ca, đã đến ngày anh em chúng ta ra mặt!"
Nhưng mà, nghe hắn nói lời này, vẻ mặt thất bại xám xịt của Liễu Vĩnh Thanh cũng không có một chút kích động, mà cảm xúc cũng trầm xuống vài phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận