Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 531: Dựa Theo Hứa Trăn! !

Sau khi rời công ty, hắn một đường lái xe về nhà bố mẹ.
Tần Thiếu Trạch là người Ma Đô, nhưng vì lý do công việc nên những năm gần đây hắn vẫn luôn sống một mình và rất ít khi về nhà.
“Kẽo kẹt ——”
Đẩy cửa an ninh ra, hắn thay dép lê ở huyền quan, vừa định lên tiếng gọi người nhà thì lại thấy màn hình TV 85 inch đang phát sáng.
Trên màn hình, Hứa Trăn đóng vai Chu Truyền Võ, nhìn qua trông vô cùng chói mắt.
Trên sô pha ông ngoại, lão ba cùng lão mẹ vừa nhìn thấy Tần Thiếu Trạch, hoảng sợ, vội vàng cầm lấy điều khiển từ xa, hoang mang rối loạn mà chuyển đến kênh 8 CCTV, giả mù sa mưa mà xem bộ phim “Chiến Hỏa Nhân Y”.
Tần Thiếu Trạch: “……”
“Ai…U, A Trạch sao lại trở về đột ngột vậy?”
Lão mẹ có chút mất tự nhiên mà từ trên sô pha đứng lên, lấy tay vén tóc, cười nói: “Cũng không báo trước một tiếng với mọi người, mẹ còn chưa chuẩn bị cơm cho con nữa!”
Tần Thiếu Trạch hững hờ, trong tay xách thep bánh kem, nói: “Không phải hôm nay là sinh nhật của bố mẹ sao?”
“Vừa lúc đang rảnh, cho nên trở về một chuyến.”
Nói xong, hắn liếc liếc mắt nhìn về phía màn hình TV ở cách đó không xa, cười lạnh: “Nga, mọi người đang xem “Chiến Hỏa Nhân Y” sao, hôm nay là tập mấy, tình tiết tới đâu rồi?”
Lão mẹ: “……”
Tần Thiếu Trạch ha ha cười, cũng không vạch trần, lập tức đi tới sô pha ngồi xuống, lại dùng điều khiển từ xa chuyển thành kênh chính của CCTV, nói: “Xem đi, đừng vì con mà ảnh hưởng đến sở thích coi phim của mọi người.”
Toàn gia tức khắc cười đến cực kỳ xấu hổ.
……
Tới cũng tới rồi, Tần Thiếu Trạch chỉ đơn giản là cùng gia đình xem phim truyền hình một cách “Hoà thuận vui vẻ” ".
Hắn nghẹn một bụng hỏa, cũng không biết nên phát với ai, chỉ có thể tự mình buồn bực.
Nhìn thấy Hứa Trăn đóng vai Chu Truyền Võ trong màn hình, không hiểu sao Tần Thiếu Trạch lại nổi lên tâm tư hiếu thắng.
Hắn muốn nhìn thử xem, thanh niên này sẽ diễn nhân vật được đắp nặn dựa trên nguyên hình của mình như thế nào!
Một lát sau, lão mẹ đi vào phòng bếp, cắt một ít trái cây đem ra cho hắn, ngượng ngùng cười nói: “Thật ra “Sấm Quan Đông” cũng không có gì hay, không bằng “Chiến Hỏa Bay Tán Loạn” của con.”
“Mẹ chủ yếu là thích lão nhị của Chu gia, đứa trẻ này rất giống con!”
Nghe bà nói như vậy, một bên ông ngoại cùng lão ba vội vàng gật đầu phụ họa, nói: “Được vậy!”
“Ta vừa thấy đứa nhỏ Truyền Võ này thì lập tức nhớ đến con!”
Tần Thiếu Trạch: “……”
Hắn trầm mặc thật lâu, mới miễn cưỡng nói: “Mẹ, bộ phim của con không gọi là “Chiến Hỏa Bay Tán Loạn” mà là “Chiến Hỏa Nhân Y”.”
Bầu không khí ấm áp vừa mới nổi lên trong phòng khách liền tức khắc lạnh xuống.
Trên sô pha bốn người ai cũng không nói nữa, từng người yên lặng mà tiếp tục xem phim.
Trong màn hình.
Hứa Trăn đóng vai Truyền Võ đi theo sau một người đàn ông trung niên hiền lành đội chiếc mũ da, chậm rãi đi trong rừng núi mênh mông.
“Thấy bên kia không?”
Người đàn ông chỉ chỉ vào một vị trí bên kia sườn núi, nói: “Ở bên kia, cứ một nơi hiểm yếu sẽ có 3 đến 5 người, cho nên đội của các ngươi không thể tấn công lên được.”
Nhìn thấy một màn này, Tần Thiếu Trạch tức khắc nhớ lại đây là đoạn cốt truyện nào:
——Truyền Võ đang đi tòng quân, hiện tại phụng lệnh đi Nhị Long sơn diệt phỉ, kết quả lại bị nhóm thổ phỉ này bắt được.
Cụ thể chi tiết Tần Thiếu Trạch không nhớ rõ, chỉ nhớ ở trong nhóm thổ phỉ này, Truyền Võ gặp được ái nhân đã thất lạc nhiều năm, Đàm Tiên Nhi.
Xem ra, người đàn ông kia chính là đại đương gia “Chấn Tam Giang” của Nhị Long sơn.
Tần Thiếu Trạch không khỏi cười lạnh ba tiếng.
Cốt truyện ở đoạn này không quá hay.
Xú tiểu tử Truyền Võ lại bày ra khuôn mặt “Muốn đánh, muốn giết thì cứ tự nhiên”, dầu muối không ăn, nhưng đến cuối cùng vẫn là Đàm Tiên Nhi liều chết thả hắn.
—— a, sao tôi có thể là một kẻ vô dụng như vậy được?
Biên kịch đang viết sai sự thật!
Lúc này, trong màn hình, Chấn Tam Giang mang theo Truyền Võ đi dạo một vòng quanh Nhị Long sơn, nhìn doanh trại, nhìn địa đạo, nhìn các huynh đệ thao luyện, cuối cùng bày cho hắn một bàn tiệc rượu.
“Vị huynh đệ này, hay là cứ dứt khoát ở lại Nhị Long sơn của chúng ta,” Chấn Tam Giang rót đầy bát rượu của Truyền Võ, nói: “Thân thủ và thương pháp của người đều đáng đứng đầu, hơn nữa lá gan lớn, lại là đệ đệ của Nhị đương gia chúng ta, về sau ngươi chính là Tam đương gia, ta sẽ đối đãi với ngươi như huynh đệ trong nhà!”
Hứa Trăn đóng vai Truyền Võ giơ bát rượu lên, chạm bát đối phương rồi lắc đầu nói: “Đại đương gia cất nhắc.”
“Nếu ta có bản lĩnh như ngươi nói thì sao sao có thể bị người bắt trói tới đây?”
Chấn Tam Giang nhìn vào mắt hắn, thở dài, nói: “Thôi, quan lão gia xem thường đám râu ria chúng ta.”
“Ăn xong bữa cơm nay, ta đưa ngươi xuống núi!”
Truyền Võ nghe vậy, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, nói: “Ngươi muốn thả ta đi?”
Chấn Tam Giang nhếch miệng cười, nói: “Thả, vì sao không thả?”
“Ngươi là đệ đệ của Nhị đương gia chúng ta, thì cũng là huynh đệ của Chấn Tam Giang ta.”
Nói xong, gã giơ bát rượu lên: “Quan quân lần này tới đánh Nhị Long sơn, là bởi vì chúng ta cướp của nhà giàu đúng không?”
“Như vậy đi, chúng ta đoạt được ba xe tài vật, hiện tại trả cho người một xe để người đi báo cáo kết quả công tác.”
“Xem như lễ vật kết giao bằng hữu.”
Truyền Võ nhìn gã thật lâu, sau đó ngửa đầu uống cạn rượu trong bát.
Nhưng sau khi uống xong rượu, hắn bỗng nhiên vung tay, hung hăng đập mạnh bát rượu xuống đất.
“Bang!”
Một tiếng giòn vang, bát sứ thô bể tan tành.
Giờ khắc này, Tần Thiếu Trạch ở bên ngoài màn hình hơi sửng sốt.
Cánh tay đang chuẩn bị với lấy miếng dưa hấu trên bàn trà cũng ngừng lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
——Hình như nó có vẻ khác với diễn biến mình từng xem trong kịch bản? ?
Chỉ thấy, trong màn hình, Truyền Võ lảo đảo từ trên ghế đứng lên, trong mắt mang theo ba phần men say, cười như không cười mà nhìn Chấn Tam Giang.
“Ta rất cảm kích tấm lòng của Đại đương gia…” Khi nói chuyện, men say của hắn từng chút biến mất, giọng nói cũng dần dần trở nên an tĩnh, “Nhưng hai tiếng bằng hữu này thật sự không làm được, xin lỗi.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt của Chấn Tam Giang, nghiêm mặt nói: “Ta ăn quân lương, nghe lệnh quan gia. Nhưng nếu kêu ta làm bằng hữu với ngươi thì chính là ăn cây táo, rào cây sung, như vậy không bằng dứt khoát chết đi!”
“Bá bá bá!”
Hắn vừa dứt lời, đám thổ phỉ xung quanh tức khắc rút đại đao.
Chấn Tam Giang ngạc nhiên nhìn hắn, thu liễm tươi cười trên mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi đây là muốn tìm cái chết?”
Truyền Võ quay đầu nhìn thoáng qua chung quanh, cột sống đĩnh đến thẳng tắp, trên mặt không hề sợ hãi, nói: “Ngươi mang tỷ của ta đi, còn không phải vì cái này sao?
“Hôm nay, Chu Truyền Võ ta thua ở trong tay ngươi, mạng này coi như bỏ.”
“Ra tay đi!”
Trước màn hình, Tần Thiếu Trạch nhìn khuôn mặt không đổi sắc của Truyền Võ khi đối mặt với đao rìu, nhịn không được mà hơi run rẩy.
Cái này, như thế nào lại không giống bới Truyền Võ mà ta biết.
Sửa kịch bản?
Sửa theo Hứa Trăn? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận