Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 219: Không Thể Dời Ống Kính

Liễu Diễm Dương nhìn thấy nàng, có chút hưng phấn hỏi: "Ngươi tên là gì, tại sao lại không đi?"
Tiểu Thúy nói: "Ta là Tiểu Thúy, là người mới đến, ta có thể hát cho công tử nghe."
Nói ngồi, nàng ta đi đến trước mặt Liễu Diễm Dương, rót cho hắn một chén trà, hỏi: "Công tử muốn nghe cái gì?"
Liễu Diễm Dương hơi ngẩng đầu, nhìn nàng ta hơi có vẻ co quắp, nhưng cũng không phải là bộ dáng rất sợ hãi, cười một tiếng.
"Tùy tiện đi, ngươi biết hát cái gì thì hát cái đó." Hắn cười nói.
Tiểu Thúy liền ngồi đối diện Liễu Diễm Dương, thân thể rõ ràng cứng đờ, nói: "Vậy ta sẽ hát."
"Hát không hay, xin công từ đừng trách."
Dứt lời, nàng thanh thanh giọng, ngâm nga: "Đứa nhỏ yêu khóc muốn ngủ, hoa màu dù nhiều cũng chẳng hoa cỏ..."
Tay vừa mới vươn đến ly rượu của Liễu Diễm Dương lập tức dừng lại.
Đây chính là... bài hát lúc trước nương từng hát khi dỗ hắn ngủ?
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn về phía nữ hài đối diện sập la hán, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
....
Lúc này, Lương Vệ Đông đang quay ở bên hiện trường vốn định phô bày kỹ thuật dùng kéo đẩy thay đổi tiêu điểm đến tăng cường sức hút của hình ảnh.
Nhưng khi diễn xuất trong hiện trường thật sự đến giờ phút này, Lương Vệ Đông lại hơi do dự.
--- Phải thay đổi tiêu điểm sao?
Hình ảnh này vốn đã rất hoàn mỹ rồi!
Tiếng ca vừa cất lên, Liễu Diễm Dương vốn lười nhác thanh thản vô thức cứng đờ người, mà Tiểu Thúy vừa rồi tay chân luống cuống lại trở nên không còn căng thẳng nữa.
Một căng thẳng, một thả lỏng, một nắm, một buông, tiết tấu nắm đến vừa đúng, hình ảnh hấp dẫn mười phần.
Lúc này nếu như lại thay đổi tiêu điểm, có phải là rõ ràng là vẽ rắn thêm chân?
Chỉ giây phút do dự vậy, Lương Vệ Đông đã bỏ qua thời gian tốt nhất, muốn thay đổi tiêu điểm cũng không thể được nữa rồi, chỉ đành tạm thời thôi.
......
"Bang...."
Mấy giây sau, bên ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh bàn ghế bị đạp đổ, nghe tựa như có rất nhiều người đang đi đến bên này.
Tiểu Thúy kinh ngạc, theo bản năng ngừng hát.
Liễu Diễm Dương đang chuyên tâm nghe hát trong mắt hiện lên chút tiếc nuối, nói: "Sao lại không hát?"
Tiểu Thúy chỉ chỉ bên ngoài, ngạc nhiên nghi ngờ: "Bên ngoài..."
Liễu Diễm Dương lắc đầu, nói: "Người bên ngoài không cần quan tâm."
Nói xong, hắn tiện tay vớ khăn vuông màu đỏ bên trên giường, trùm lên đầu Tiểu Thúy, dịu dàng nói: "Như vậy thì không sợ nữa đi? Ngươi tiếp tục hát."
Khoảnh khắc này, Lương Vệ Đông vốn định giơ máy quay lên, quay một cảnh đặc tả góc cao ngừng động tác trên tay.
A.....
Màn chen khăn này, đẹp quá!
Động tác này của Liễu Diễm Dương rõ ràng là tốn tâm tư luyện tập qua, hai tay bắt lấy một góc, cổ tay hơi run, trùm lên trên đầu Tiểu Thúy, động tác vừa nhu hòa lại ưu nhã;
Mà khi bốn góc khăn đỏ bồng bềnh nhẹ nhàng rơi xuống, Tiểu Thúy kinh ngạc ngẩng đầu lên, mặt nháy mắt thẹn thùng mà đỏ ửng.
Một màn này có thể bỏ lỡ sao?
Tuyệt đối không thể!
Thà rằng sau đó lại đi quay bổ sung góc cao, cũng không thể thay đổi máy quay lúc này!
"Đứa nhỏ thích khóc sắp ngủ, hoa màu nhiều hơn nữa cũng không qua cỏ...
Một lát sau, tiếng ca lại vang lên lần nữa dưới khăn.
Trên mặt Liễu Diễm Dương lại lộ ra nụ cười.
Hắn rất thả lỏng mà nghiêng về phía sau, trên tay vân vê một hạt lạc.
Sau đó, "cạch" một cái, dùng tác bắn hạt lạc ra ngoài.
Lương Vệ Đông vốn định quay đặc tả cho hạt lạc, nhưng mà, biểu tình lúc này của Liễu Diễm Dương lại khá đặc sắc.
Vẻ lẫm liệt trong mắt hắn lại theo bấm tay mà nghiêm lạilại theo hạt lạc bắn ra mà giãn ra.
Nhưng sau nháy mắt này, thần sắc lập tức khôi phục lại bình tĩnh, phảng phất như người dùng hạt lạc vừa mới cướp đi một mạng người này không phải là hắn vậy.
Ngoài cửa sổ, một hạt lạc, một mạng người;
Trong cửa sổ, công tử tuấn tú bình yên ngồi trên người, nữ tử che kín khăn đỏ đang uyển chuyển ca hát bên cạnh hắn.
Sau khi ba hạt lạc bắn ra, Lương Vệ Đông vốn định một lần nữa tìm cơ hội quay cảnh đặc tả tay, nhưng mà lúc này, ông lại phát hiện, khóe mắt Liễu Diễm Dương chảy ra dòng lệ óng ánh.
Biểu tình trên mặt hắn vẫn là lười biếng thanh thản như cũ, khóe miệng vẫn là nụ cười thản nhiên.
Nhưng mà, trong tiếng hát của Tiểu Thúy, nước mắt của hắn lại âm thầm rơi xuống, thần sắc trong mắt cũng dần mê man, tựa như nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Lương Vệ Đông hoàn toàn không lỡ rời ống kính đi.
....
Lúc này, bên hiện trường.
Sở Kiêu Hùng và người quay phim đi cùng ông đang nhìn hình ảnh bên trên máy giám sát.
Người quay phim nhìn thấy hình ảnh hồi lâu không động, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải là đại sư điều khiển ống kính sao?"
"Ngoại trừ vừa mở đầu, tiêu điểm của ông ta chưa từng điều chỉnh."
"Này có khác gì khi chúng ta quay bình thường đâu, không phải đều có cố định vị trí trên mặt sao?"
Sở Kiêu Hùng thấp giọng nói: "Cậu hiểu cái gì, người ta gọi cái này là quay lại nguyên trạng."
"Chưa nghe câu này sao? Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường thường chỉ cần cách nấu ăn đơn giản nhất, hiểu không?"
Người quay phim nghi hoặc nói: "Hả, là ý này sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận