Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 659: Người Trẻ Trưởng Thành Thật Nhanh

Rốt cuộc, giáo chủ Minh Giáo Dương Đỉnh Thiên lên sân khấu.
Diễn viên đóng vai Dương Đỉnh Thiên là Du Bác, năm nay đã hơn 40 tuổi, là một người đàn ông vô cùng truyền thống, cao lớn anh tuấn, khí thế bất phàm.
Y vừa lên sân khấu, giáo chúng Minh Giao lập tức như có sức sống, hiện trường hỗn loạn cũng dần trật tự trở lại.
Hứa Trăn đóng vai Hàn Thiên Diệp ngửa đầu nhìn Dương Đỉnh Thiên đang chậm rãi từng bước đi xuống bậc thang cung điện, heo bản năng mà nắm chặt trường kiếm trong tay.
Biểu tình căng chặt của hắn lại tăng thêm vài phần ngưng trọng, khuôn ngực phồng gian, tay cầm kiếm hơi nhẹ nhàng run rẩy.
Một lát sau, Dương Đỉnh Thiên dừng bước ở lưng chừng bậc thang, nhìn xuống Hàn Thiên Diệp, trầm giọng nói: “Người nào gây ồn ào ngoài điện?”
Hàn Thiên Diệp nhìn về phía Dương Đỉnh Thiên, rồi, cất cao giọng nói: “Ngài là Dương giáo chủ sao?”
“Tại hạ Linh Xà Đảo Hàn Thiên Diệp.”
Dương Đỉnh Thiên hơi hơi nhíu mày, nhìn người trẻ tuổi đang đứng bên dưới, nói: “Linh Xà Đảo? Ngươi là nhi tử của Hàn Tái Hưng?”
“Đúng vậy.”
Hàn Thiên Diệp cất cao giọng nói: “Mười lăm năm trước, Dương giáo chủ từng dùng một tay “Đại Cửu Thiên Thủ” đánh trọng thương tiên phụ, hôm nay, ta tới đây là thế tiên phụ lãnh giáo Dương giáo chủ!”
Nghe xong mấy lời này, Dương Đỉnh Thiên không khỏi mang theo vài phần kính ý khi nhìn thiếu niên dưới đài, sau đó gật đầu nói: “Ta nhớ rõ phụ thân ngươi.”
“Khi đó, Dương mỗ niên thiếu khinh cuồng, đúng là từng làm nhục hắn. Lúc ấy Hàn Tái Hưng nói, tương lai để nhi tử đến tìm ta, không ngờ ngươi thật sự tìm tới.”
Vừa nói, Dương Đỉnh Thiên vừa chậm rãi đi xuống mấy bậc thang, đứng ở vị trí ngang bằng với Hàn Thiên Diệp, “Đại trượng phu nói là làm, nếu Hàn thiếu hiệp đã tới, Dương mỗ chắc chắn phụng bồi.”
Thấy đối phương tuân thủ hứa hẹn, trên mặt Hàn Thiên Diệp liền lộ ra ba phần kính ý.
“Dương giáo chủ quả nhiên tin người,” Hắn “Bá” một tiếng, tra trường kiếm vào võ, chắp tay nói: “Ngài còn nhớ rõ, năm đó ngài đã từng đáp ứng với tiên phụ, tỷ thí như thế nào, tỷ thí ở đâu, phải để ta quyết định?”
Dương Đỉnh Thiên gật đầu nói: “Nhớ rõ.”
“Binh khí, quyền cước, hay là khinh công, ám khí, ngươi tùy tiện chọn đi.”
Hàn Thiên Diệp nghiêng đầu nhìn về phía bên phải của quảng trường đá xanh, giống như vô tình nói: “Ta nghe nói, sau Quang Minh Đỉnh có một ao nước, gọi là “Bích Thủy Hàn Đàm” …”
Dứt lời, hắn tạm dừng một lát, sau đó quay đầu lại, ngang nhiên nói: “Dương giáo chủ, hôm nay thỉnh ngài cùng ta nhảy xuống Bích Thủy Hàn Đàm, phân cao thấp ở trong nước!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Dương Đỉnh Thiên tức khắc trầm xuống, đám người xunh quanh cũng lập tức ồ lên.
Chu Điên tức muốn hộc máu, quát: “Ngươi đâu muốn luận võ, rõ ràng là muốn tới đây gây chuyện!”
Bên cạnh, Tạ Tốn cũng lộ ra sắc mặt không vui, nói: “Hàn thiếu hiệp, giáo chủ của chúng ta không biết bơi, hơn nữa Bích Thủy Hàn đàm hàng năm lạnh băng đến xương, không chết đuối cũng muốn đông chết, sao có thể luận võ ở nơi đó!”
Tiếng mắng chửi ở xung quanh không ngừng vang lên, đủ lời nhục mạ Hàn Thiên Diệp, thậm chí có nhiều người trực tiếp rút binh khí ra, uy hiếp một đao chém chết hắn.
Mà lúc này, Hàn Thiên Diệp lại coi như không nghe thấy những lời chửi mắng đó.
Hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm Dương Đỉnh Thiên, sau đó rút kiếm ra, đem mũi kiếm nhắm ngay trái tim mình, lạnh lùng nói: “Không nhọc các vị động thủ.”
“Hàn mỗ đã dám lên Quang Minh Đỉnh thì đã tính đến chuyện không còn sống để xuống núi.”
Khi nói chuyện, Hàn Thiên Diệp chậm rãi quay đầu nhìn một vòng xung quanh, giọng nói cứng rắn: “Tại hạ mệnh tiện, chết không đáng tiếc, nhưng hôm nay ta muốn các ngươi nhìn cho kỹ, Dương giáo chủ của các ngươi có phải là lời nói gói vàng, “Anh hùng hảo hán” đỉnh thiên lập địa!”
Hàn Thiên Diệp hô hấp dồn dập, trong mắt lại không hề sợ hãi.
Hắn lẻ loi một mình đứng giữa quần hùng, rõ ràng thân ở tuyệt cảnh nhưng lại không có một tia hoảng loạn, thái độ gặp nguy không loạn đã khiến cho rất nhiều người kính nể.
“Ca!”
Bên sân, đạo diễn Đặng Đại Diễn tuyên bố tạm thời hạ màn đoạn biểu diễn này.
Ông xem lại phân cảnh vừa rồi thông qua màn hình máy theo dõi, nhịn không được một trận líu lưỡi.
Biểu hiện của Hứa Trăn gần như không thể bắt bẻ!
Đây thực sự là một đoạn diễn một đối một, bắt đầu từ việc lên núi, các loại vai diễn được thực hiện luân phiên, đôi khi cho một người nhất định, đôi khi cho tất cả các thành viên trên núi, điều này vô cùng phức tạp.
Tuy nhiên, Hứa Trăn, cốt lõi của tất cả các màn biểu diễn, đã xử lý nó một cách có trật tự, không có bất kỳ sự rối loạn nào, nhịp điệu tăng lên trong tầm kiểm soát, thể hiện kỹ năng biểu diễn cực kỳ điêu luyện.
Hứa Trăn chắc chắn có khả năng tổ chức một vở kịch!
Nếu cảnh này không phải dựa vào Du Bác để chống đỡ khí thế của bên phía Minh giáo thì trận diễn này nhất định sẽ sụp đổ.
Điều này khiến cho Đặng Đại Diễn không khỏi xúc động: Người trẻ trưởng thành thật nhanh!
Ba bốn năm đối với lão già thúi này, phảng phất giống như ngày hôm qua, nhưng đối với tiểu hài tử thì lại đủ để hắn từ một tân nhân vụng về, đi từng bước trở thành cường giả được người kính nể.
Trước mắt trong phim truyền hình, đặc biệt là phim cổ trang, trừ bot một số diễn viên gạo cội thì ai còn dám nói mình có thể ổn định như Hứa Trăn?
Hai mươi tuổi nhưng lại có được thực lực như vậy, quả nhiên khiến mọi người kinh ngạc.
“Vừa rồi rất tốt!”
Đặng Đại Diễn đứng thẳng dậy làm động tác “OK” với mọi người trong sân, nói: “Đại Khỉ Ti chuẩn bị sẵn sàng ra sân, hôm nay chúng ta sẽ tranh thủ thời gian diễn xong cảnh này, đến ngày mai sẽ bắt đầu quay cảnh Bích Thủy Hàn đàm.”
Mọi người đều tỏ ra bừng bừng hứng thú, thừa dịp bầu không khí này, nhanh chóng quay xong phân cảnh Hàn Thiên Diệp lên núi.
Hứa Trăn chỉ cảm thấy buổi biểu diễn hôm nay tương đối đã ghiền, đã rất lâu rồi hắn chưa quay cảnh nhóm, loại một đôi nhiều trường hợp như thế này rất đáng để khảo nghiệm kỹ năng của con người.
Lúc chạng vạng, kết thúc quay chụp, Hứa Trăn thoải mái đi ra khỏi sân, uyển chuyển từ chối lời mời về khách sạn của đoàn phim “Ỷ Thiên”, tỏ vẻ bản thân đã có nơi ở dưới núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận