Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 992: Mặt chữ điền là hình tượng của tôi

Thợ trang điểm Mã lấy ra một đống cọ trang điểm quét các loại phấn màu sắc khác nhau lên trên mặt Phan Ngọc Lương, thỉnh thoảng lại mở điện thoại ra trộm liếc nhìn ảnh của Hứa Trăn trên màn hình.
Phan Ngọc Lương nhịn không được trợn trắng mắt.
Ông xem đi! Thoải mái mà xem!
Tôi cũng không có mù, tôi biết là ông đang dựa theo Tiểu Hứa mà hóa trang tôi rồi!
Gã cảm thấy buồn bã, ai, lão tử có thể là diễn viên nam chính duy nhất trong lịch sử không có mặt trong điện ảnh sao?
Vậy mà phải dựa vào bộ dáng của diễn viên quần chúng để hóa trang theo, quá đáng!
Phan Ngọc Lương vốn dĩ đã nằm ngửa để mặc cho hóa trang, nhưng mà lúc này thầy Mã bỗng nhiên cầm một chai phấn lót màu đậm lên, dùng bông trang điểm thấm phấn lót muốn bôi lên xương cằm của gã.
"Ai ai ai, dừng! Dừng!"
Phan Ngọc Lương liền vội vàng kêu lên: "Thầy Mã ông muốn làm gì, ông đây là muốn trang điểm hay muốn đánh phấn lót?"
Thầy Mã cười xấu hổ, nói: "Ai, chuẩn bị đánh bóng điều chỉnh khuôn mặt một chút, rất bình thường."
"Cậu có gương mặt rộng, lên ống kính cũng khó nhìn nên tôi muốn chỉnh cho gọn lại một chút."
Phan Ngọc Lương tức giận kêu lên: "Mặt tôi gọi là mặt chữ điền, mặt chữ điền đó!"
"Mặt chữ điền là hình tượng của tôi!"
Gã càng nói càng tức giận, vẻ mặt đau khổ kêu lên: "Ông cũng đã cạo trọc đôi lông mày rậm cũng là hình tượng của tôi, giờ ông còn muốn phá luôn xương cằm của tôi sao?"
Mã lão sư: "..."
Không có phá, chỉ là đánh tí phấn lót, gào cái quỷ gì chứ.
Con gái bây giờ đã không còn yêu thích kiểu khuôn mặt như cậu.
Hai người đang tranh chấp thì nghe tiếng "kẽo kẹt" mở cửa phòng, một cô gái nhỏ mặt tròn đẩy cửa đi vào phòng hóa trang.
Cô gái nhỏ nhìn trái phải một cái đã thấy bóng lưng Phan Ngọc Lương, hì hì cười nói: "Ba, con tới đây!"
Nói rồi, cô nhấc hộp giữ nhiệt trong tay lên, đưa tay vỗ vỗ, nói: "Mẹ hầm xương sườn bảo con đem sang phân cho mọi người."
Phan Ngọc Lương nhìn lên thấy cô gái nhỏ thì lửa giận đầy mình vừa rồi lập tức tiêu tan.
Gã ngồi ở trên ghế, quay đầu, hòa ái cười nói với cô gái nhỏ: "Thiến Thiến tới rồi!"
Phan Ngọc Lương vừa muốn giới thiệu thầy Mã bên cạnh với con gái mình thì thấy con gái Thiến Thiến bỗng nhiên há to miệng, không chớp mắt nhìn chằm chằm chính mình, hai mắt lập lòe phát sáng.
"A, ông trời của tôi ơi!"
Thiến Thiến che miệng kêu lên: "Ba! Ba đẹp trai quá! !"
"Ba thật giống như đại minh tinh! !"
Phan Ngọc Lương nghe vậy sững sờ, gương mặt già nua bỗng nhiên đỏ đến mang tai.
"Ai, ha ha..."
Một lát sau, Phan Ngọc Lương khoát tay nói: "Kêu la cái gì, nhất kinh nhất sạ."
Gã rụt rè cười nói: "Đóng phim mà, chắc chắn phải hóa trang rồi."
Thợ trang điểm Mã ở bên cạnh: "..."
Ha ha.
Mà lúc này, Thiến Thiến đã cấp tốc buông hộp giữ nhiệt trong tay xuống, lấy điện thoại di động ra thuần thục nửa ngồi nửa quỳ mà "tạch tạch tạch" chụp ảnh cha mình ở mọi góc cạnh.
Vừa chụp hai mắt sáng vừa lên, nói: "Ba, con có thể gửi cho bạn học khoe khoang một chút không?"
"Cha con bất ngờ đẹp trai, rất đáng được truyền bá!"
Lúc này miệng Phan Ngọc Lương đã kéo dài đến mang tai nhưng ngoài miệng vẫn miễn cưỡng duy trì hình tượng nghệ sĩ khiêm tốn, khoát tay nói: "Gửi cái gì mà gửi? Không nên làm như vậy."
"Chúng ta quay bộ phim này là tuyên truyền truyền thống văn hóa Hoa Hạ chứ không phải là phim thần tượng."
"..."
Thiến Thiến ở trong phòng trang điểm chụp mười mấy tấm ảnh mới chịu xách theo hộp giữ nhiệt tạm biệt rời đi.
Thợ trang điểm Mã cười ha ha, cầm cọ và miếng bông trang điểm lên hỏi: "Tôi hóa trang nha?"
Phan Ngọc Lương đỏ ửng mặt mo, hắng giọng một cái, nói: "Hóa trang, tiếp tục hóa trang."
Thầy Mã bĩu môi, tiếp tục bôi phấn lên mặt gã.
Nhân thời gian đánh phấn lót, Phan Ngọc Lương lén lấy điện thoại di động ra mở một group chat tên là "Người nhà họ Phan", quả nhiên nhìn thấy con gái Thiến Thiến nhà mình đã khoe những tấm ảnh mới chụp lên, nhận được lời khen liên tục.
Phan Ngọc Lương đắc ý, khóe miệng vểnh lên, yên lặng nhìn thoáng qua tài khoản ngân hàng của mình trên điện thoại, định phát lì xì cho con gái.
Ừm, lúc trước hình như con gái nói muốn mua một bộ đồ trang điểm cao cấp?
Vậy thì cho tiền mua một bộ!
Ngay lúc gã mới vừa bấm vào ảnh chân dung của con gái định chuyển tiền thì bỗng nhiên nghe một tiếng kêu sợ hãi từ bên ngoài phòng trang điểm truyền đến.
"A ——! ! ! !"
Là giọng của con gái Thiến Thiến nhà mình kêu lên: "Ông trời của ta! A Trăn! Là A Trăn a a a! ! !"
"A a a a a là thật! !!"
Giọng Thiến Thiến đầy kích động, thậm chí bắt đầu cà lăm, kêu lên: "A Trăn là em, em là Trăn Quả! Fan trung thành đáng tin của anh!"
"Trong cộng đồng em có biệt danh là Hứa Gia Thiến Thiến đó, anh có thấy qua em chưa?"
"..."
Phan Ngọc Lương: "..."
Ngón tay đang tính chuyển tiền bỗng nhiên ngừng lại.
Hứa Gia Thiến Thiến?
Ha ha...
Vậy gia tộc họ Phan chúng ta có thể đá ngươi ra ngoài rồi đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận