Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1004: Ký Ức Không Tốt Đẹp

Không biết là cậu hiểu lầm ý nghĩa cụm từ "phó đạo diễn", hay là tôi hiểu lầm ý nghĩa cụm từ "phó đạo diễn".
Phạm vi của cái chức vị này là có hơi rộng nha!
Còn có, A Trăn nhà tôi cuối cùng từ người thuộc hết lời kịch mọi nhân vật đã tiến hóa đến người viết tiểu truyện cho mọi nhân vật rồi?
Bước kế tiếp là cái gì? Rút ra một cọng lông tơ phân thân thành một người đóng cho một nhân vật? ?
Biểu cảm của Thái Thực Tiễn có vẻ phức tạp khi tiếp nhận
phần giấy tờ này, sau một hồi xem sơ, ông thấy quyển này không dài, đại khái có khoảng bảy tám trang.
Này là một phần truyện ngắn với ngôi thứ nhất, lấy thị giác là “tôi”, dùng phương thức phân tích kể về những chuyện sau khi em gái ruột qua, ngôi thứ nhất này đã cãi cọ như thế nào với anh hai và chị ba, cuối cùng bất đắc dĩ nhận cháu ngoại về nhà;
Hơn hai tháng tiếp theo là chuyện vợ mình vừa khóc vừa gào, đập phá đồ đạc, dọn ra ở riêng, mang con trai trở về nhà mẹ đẻ, nhao nhao muốn ly hôn các kiểu...
Vốn đang là một gia đình yên ấm lại bị một rắc rối đột nhiên tới quấy nhiễu đến gà chó không yên.
Tiểu thuyết miêu tả hình ảnh cực kỳ chân thật, Thái Thực Tiễn cầm trang giấy mà phảng phất có thể lờ mờ trông thấy một căn phòng cũ kỹ chật hẹp, nóc nhà bị tro bếp bám đen thui, xung quanh tản ra mùi nấm mốc;
Vợ mình đỏ mắt mà điên cuồng gào thét, tóc tai bù xù ném đồ vật lên mặt đất; mà chính mình thì trốn trong phòng bếp vuốt cái đầu thưa thớt tóc, dùng sức hút từng điếu thuốc.
Giữa làn khói mù lượn lờ, ông lờ mờ nhìn thấy một bóng người thon gầy bóng người ngồi trên xe lăn, đầu nghiêng về một bên như vật chết vật mà lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ cái gì.
Thái Thực Tiễn xem xong phần tiểu truyện này mà nhịn không được đưa tay vuốt vuốt mi tâm.
Ông chỉ cảm thấy đầu kêu "ong ong", thân thể giống như bị rót chì, vừa nặng nề lại còn mệt mỏi.
Ai, hoàn cảnh sống bí bách như vậy khi nào mới chịu chấm dứt?
Nếu như nửa đời sau cứ tiếp tục như vậy thì quả thực là sống không bằng chết!
Khi cái ý nghĩ này chợt loé lên, Thái Thực Tiễn không khỏi sửng sốt một chút.
... Hả?
Tâm tính hiện tại của mình chẳng lẽ chính là trạng thái “nhập tâm nhân vật” trong truyền thuyết kia?
Cái này chính là “phương pháp trải nghiệm” ?
Mới ngay khoảnh khắc vừa nãy ông thậm chí đã quên chính mình có nhiều tiền đến mức có thể thuê người làm... Này có phải hay không gọi "đánh mất bản tâm"?
Thái Thực Tiễn chỉ cảm thấy ý tưởng chớp loé liên hồi trong đầu, vội vàng hỏi Hứa Trăn: "A Trăn, vừa rồi chú thử hoán vị với cậu của Thế Hà thì cảm giác ông ta kỳ thật cũng không thể gọi là người xấu, chỉ là một nhân vật thấp cổ bé họng bị cuộc sống bức bách mà thôi."
"Chú có thể không cần phải một hai phải diễn theo chiều hướng nhân vật khiến người chán ghét không?"
Hứa Trăn nhìn biểu cảm có vẻ đã hiểu ra gì đó của ông ta, nháy mắt mấy cái rồi mới cười nói: "Chú Thái thả lỏng đi, không cần tận lực biểu diễn đâu."
"Chú chỉ cần nhập tâm nhân vật rồi biểu diễn như vậy là được, diễn viên không thể tự quyết định tính cách của nhân vật."
Thái Thực Tiễn lại hỏi: "Trước đó cậu có nói đoạn diễn này yêu cầu nhân vật có sức hút nhất định, cái sức hút này là chỉ cái gì?"
Hứa Trăn nói: "Thông tục tới nói liền là lực hấp dẫn."
"Là lúc mà nhân vật này xuất hiện có thể tăng cường khả năng đồng cảm với câu chuyện, tăng lực hấp dẫn của bộ phim đối với người xem."
Nói rồi hắn hơi chút do dự mới nói tiếp: "Chú Thái muốn biểu diễn ra sức hút của nhân vật này sao?"
Hắn cầm điện thoại nhìn qua đồng hồ rồi nói: "Còn 5 phút nữa là tới giờ vào sân, cháu có thể chia sẻ cho chú một câu chuyện giúp tăng lên sức hút của nhân vật."
Thái Thực Tiễn liền vội vàng hỏi: "Câu chuyện gì?"
Hứa Trăn nói: "Là một câu chuyện cũ vô cùng đơn giãn, liên quan tới tôi khi còn nhỏ."
Nói rồi hắn rủ đôi mắt xuống, đưa tay kiểm tra quần áo và lớp trang điểm của chính mình, giống như vô ý mà thuận miệng nói: "Đúng rồi... hồi cháu năm tuổi đã từng được một cặp vợ chồng tuổi trung niên hỏi nhận nuôi."
"Bọn họ là người ở tỉnh ngoài, sau tết thì về quê rồi vào chùa dâng hương, trùng hợp nhìn thấy cháu nên nói có duyên với cháu, một hai phải dẫn cháu đi."
"Sư phụ cân nhắc đến chuyện sau này tôi cần đi học nên đã đồng ý ngay."
Thái Thực Tiễn nghe vậy thì sững sờ.
Có người đã nhận nuôi A Trăn?
Nhưng là... Theo chính mình biết, hắn là sống và lớn lên ngay tại chùa mà!
Ông còn đang nghi hoặc thì nghe Hứa Trăn tiếp tục nói "Tôi đi theo hai người ngồi hơn hai mươi giờ xe lửa, lúc xuống xe thì ói rất nhiều, sốt cao đến 40 độ, sau được đưa tới bệnh viện, phát hiện là viêm dạ dày cấp tính."
"Bọn họ có một bác sĩ rất thân thích nên đã mang tôi đến làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân."
"Sau đó bác sĩ kia nói với hai vợ chồng này, là thân thể của đứa trẻ này có rất nhiều chỉ tiêu dị thường, giữ lại liền là kẻ gây họa."
"Có thể là cảm thấy tôi quá nhỏ khi họ nghe nên nghe những lời nói này rồi cũng không tránh ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận