Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1072: Thách Thức Trí Nhớ

Hứa Trăn không còn cách nào khác, bị ép đến mức này thì chỉ có thể chữa ngựa chết như ngựa sống, ép toàn bộ tiềm năng của mình ra, dốc hết toàn lực đối phó từng câu thoại, chỉ cảm thấy như đang đi trên băng mỏng.
Mà lúc này, Từ Văn Quang trong phòng giám sát hoàn toàn không cảm thấy được áp lực của Hứa Trăn.
Gã vẫn đang xem hìnhh, nghe tiếng, trò chuyện vui vẻ với đoàn người trong Ban tổ chức giải Kim Kê, trong mắt tràn đầy xảo quyệt và đắc ý.
"Người đóng Thiếu Kiếm Ba này là Lâm Hiểu Ba phải không?" Tổng thư ký ban tổ chức Khang Kiếm ngửa đầu nhìn màn hình lớn trước mắt, gật đầu nói, "Ừm, cậu bé này diễn xuất không tệ."
"Nhất là âm thanh, đặc biệt xuất sắc.”
Trong mắt Khang Kiếm tràn đầy vẻ tán thưởng, nói: "Mấy lần dừng hô hấp đều rất đúng lúc, vừa đúng đoạn trêu chọc đến cảm xúc của khán giả, rất là chuyên nghiệp.”
Khi y nói xong lời này thì một người khác trong ban tổ chức nói tiếp: "Diễn viên diễn nhân vật Cao Ba kia có hơi lạ, luôn cảm thấy âm thanh không buông được, cảm xúc không đến nơi, khô khốc.”
"Aiz, câu này lại tốt, có lẽ vừa rồi có hơi khẩn trương, chưa vào trạng thái."
"Không có việc gì, dù sao cũng trong phòng thu âm, không tốt thì có thể phối lại."
“......”
Những người này vừa xem, vừa nhỏ giọng bình luận về diễn xuất của mấy diễn viên.
Từ Văn Quang ở bên cạnh nghe, trên mặt mang theo nụ cười trầm ổn, trong bụng cười đến co rút.
Diễn xuất của Hứa - Cao Ba - Trăn không bằng Hứa Trăn, ha ha ha ha ha!
Rất nhanh, Hứa Trăn vào vai Dương Tử Dung của chính mình, trong hình, hắn chào theo nghi thức quân đội, báo cáo với các đồng chí bên cạnh, quả nhiên giành được một mảnh khen ngợi.
"Aiz, không hổ là Hứa Trăn, không phải nói mò mà, đúng là thế hệ trẻ kiệt xuất."
Khang Kiếm gật đầu nói: "Hứa Trăn vừa xuất hiện, ngay lập tức nhìn ra chênh lệch, danh xứng với thực.”
"Ha ha ha, Hứa Trăn còn hát đoạn "Trường Đồn Pha" trong phim đúng không? Trình độ siêu phàm thật, nghe cảm giác cũng không khác nhau mấy so với trình độ của Đồng lão lúc đầu!”
"Lại nói quá, cổ họng Đồng lão to bao nhiêu chứ..."
Mọi người đều đồng ý rằng "Hứa - Dương Tử Dung - Trăn" này có khả năng diễn xuất tốt nhất, trạng thái lồng tiếng cũng ổn định nhất.
Từ Văn Quang đã cười sắp không nhịn được.
Theo thời gian trôi qua, Hứa Trăn dần dần bắt được đặc điểm âm thanh của từng nhân vật, trạng thái càng ngày càng tốt.
Nhưng mà một lát sau, tình huống lại dần dần có chút không đúng.
Một vài phút sau, một người phụ nữ trung niên hơi bối rối: "Ồ, nhưng mà các diễn viên đang ghi âm trong phòng thu số mấy?"
Từ Văn Quang thuận miệng nói: "Số 5.”
Người phụ nữ trung niên nói: "Tôi nhớ số 5 là một gian nhỏ, làm sao có thể chứa nhiều người như vậy?”
"Này không phải có hơn mười người?"
Từ Văn Quang: "..."
Gã nghẹn lại vài giây, lúc này mới thuận miệng nói dối: "Được mở rộng.”
Người phụ nữ trung niên lại nói: "Hả? Tôi nhớ bên cạnh số 5 là một nhà vệ sinh công cộng, mở rộng làm sao?”
Từ Văn Quang nói: "Nhà vệ sinh đó đã bị phá.”
Người phụ nữ trung niên ngạc nhiên nói: "Biến nhà vệ sinh thành phòng thu âm? Không có cảm giác gì sao?”
Từ Văn Quang: "..."
Cứu tôi! Tôi không thể nói thêm được nữa! !
Ngược lại, tổng thư ký Khang Kiếm ở một bên không rối rắm gì chuyện nhà vệ sinh, ông sờ soạng cằm, vẻ mặt cảm khái nói: "Đạo diễn Từ, đoàn làm phim các ông có trình độ lồng tiếng cao thật.”
"Bình quân đầu người dường như đều có trình độ chuyên môn rồi."
Từ Văn Quang: "..."
Tên nhóc Tiểu Hứa này, diễn tốt quá theo không kịp!
Gã vừa định đáp lời qua loa, rồi vờ vịt bảo mọi người xem tiếp, ai ngờ Khang Kiếm lại tự suy diễn một lý do mà nói: "Đó chắc chắn là do hướng dẫn ghi âm của bên ông lợi hại, biết dạy người khác.”
Khang Kiếm quay đầu lại nhìn thoáng qua đồng nghiệp bên cạnh, nói: "Đi, chúng ta đi dạo một vòng trong phòng thu đi.”
Dứt lời, ông quay đầu rời phòng điều khiển chính, đi về phía phòng thu số 5.
Từ Văn Quang không có lý do gì để ngăn trở, nhưng lúc này mới phối chưa được mấy phút, còn chưa đạt tới hiệu quả rung động gã muốn.
Vừa thấy sắp bị lộ tẩy, Từ Văn Quang vội vàng cầm lấy bộ đàm, che miệng thấp giọng nói: "Thầy Cát Cát, thầy Cát Cát!”
“Bọn họ muốn sang bên đấy!”
"Kéo rèm phòng thu lại!"
Mà bên kia, hướng dẫn ghi âm Ngô Triết nhận được tin tức này, chỉ cảm thấy cả người như muốn phân thành hai.
Rèm?
Nhưng trong phòng thu âm lấy đâu ra rèm? ?
Y vội vàng đứng lên khỏi bàn điều khiển, dạo một vòng ở trong phòng nhưng chẳng tìm được thứ gì.
Mắt thấy cửa phòng thu âm sắp bị người đẩy ra, trong tình thế cấp bách, Ngô Triết tắt đèn trong phòng thu âm.
Trong nháy mắt, bốn phía là một mảnh đen kịt.
Một giây sau, đám người Khang Kiếm, Từ Văn Quang từ bên ngoài tiến vào phòng thu số 5, nhìn thấy trong phòng thu âm tối đen, chỉ có màn hình máy tính phát ánh sáng yếu ớt, khung cảnh thật là quỷ dị.
Khang Kiếm nghi ngờ nói: "Sao không bật đèn?”
Ngô Triết chìm trong bóng tối, sắc mặt cứng ngắc nói: "À, các diễn viên thích loại môi trường đen kịt này, không bị bên ngoài quấy nhiễu, càng dễ dàng vào trạng thái.”
Khang Kiếm: "..."
Tuy rằng cảm thấy mấy người cổ quái, nhưng tôi cũng không tiện hỏi nhiều.
Mỗi người đều có thói quen của mỗi người, này cũng không phải chuyện gì to tát.
......
Mà giờ này khắc này, Hứa Trăn đang ở trong phòng thu âm thì yên lặng ngồi ở chỗ ngồi của mình, ngồi trong bóng tối mà tiếp tục cứng ngắc lồng tiếng, tâm trạng dần dần sụp đổ.
Kịch bản... Hắn không thể nhìn thấy kịch bản...
Đây có phải là đang thách thức trí nhớ của hắn không vậy? ??
Đạo diễn Từ!
Chú không nên bắt nạt người thành thật như vậy chứ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận