Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 593: Một Đoạn Ngẫu Hứng

Nói đến đây, Vương Cẩm Bằng bỗng nhiên thu liễm nụ cười trên môi, đôi mắt hơi hơi nheo lại, nói: “Trên sân thượng không chỉ có một người, mà là hai người.”
Hắn cúi người xuống, ghé sát vào lỗ tai Hứa Trăn, thấp giọng nói: “Lúc đó cậu cũng ở trên sân thượng.”
“Chính cậu là người đẩy hắn xuống.”
Ngay khi nghe thấy những lời này, cơ mặt Hứa Trăn rõ ràng trở nên cứng ngắc, ánh mắt đột nhiên run lên.
Hắn hơi hơi hé miệng, tựa hồ muốn nói gì, nhưng chỉ dồn dập mà thở dốc, gần như không phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Vương lão sư……”
Sau vài giây, Hứa Trăn mới tự trấn định mà ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Thầy là chủ nhiêm lớp của em, cho nên có mấy lời không thể nói bậy.”
“Chuyện này đã kết án vào hai năm trước, cảnh sát cũng nói là tự sát, thầy dựa vào đâu mà bôi nhọ em?”
“Ha ha ha……” Vương Cẩm Bằng nhịn không được cười lên tiếng, nói, “Tôi bôi nhọ cậu?”
Trong lúc nói, hắn lấy điện thoại di động trong túi ra, thực hiện một vài thao tác đơn giản rồi lắc nó trước mặt Hứa Trăn, nói: "Nhất định phải để tôi đưa ảnh chụp lúc đó cho cậu xem thì cậu mới chịu thừa nhận?”
Nghe được câu này, sắc mặt Hứa Trăn đột nhiên trở nên trắng bạch.
“……”
Ở một góc hẻo lánh của khách sạn, Hứa Trăn cùng Vương Cẩm Bằng đang diễn một đoạn ngẫu hứng.
Mà cách đó không xa, hai nhân viên của khách sạn cũng vừa kết thúc công việc vào buổi sáng và đang đẩy xe tạp vụ về phía bên này.
“Mai tỷ, lần trước trực ban tôi đã nhìn thấy Hứa Trăn!”
Một cô gái trẻ tuổi với gương mặt ửng đỏ, hào hứng nói: “Đoàn phim của bọn họ tên gì vậy? Dự định ở khách sạn chúng ta bao lâu?”
Người được gọi “Mai tỷ” là một phụ nữ lớn tuổi hơi béo, Mai tỷ suy nghĩ một hồi mới nói: “Tôi không nhớ rõ lắm, hình như đao, xuân đao? Hay là thu đao? Hiện tại thì họ đã bao khách sạn chúng ta trong hai tháng rưỡi.”
Nói xong, Mau tỷ quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà dặn dò cô gái: “Cô đã nghe giám đốc nói gì chưa? Ngày thường không được đi quấy rầy người ta, nếu muốn xin chữ ký thì phải nhờ khách sạn thông báo trước một tiếng, mà thông thường thì bọn họ đều vui vẻ đồng ý.”
Cô gái trẻ gật đầu, đáp: “Tôi hiểu, tôi hiểu được.”
“Tôi sẽ làm tốt công việc của mình, không đi quấy rầy người ta.”
Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa đẩy xe tạp vụ về hành lang phía trước.
Đang trên đường đến phòng tạp vụ thì hai người bỗng nhiên dừng lại.
“Mai tỷ,” Cô gái trẻ nhìn về phía trước, mở to hai mắt nhìn và chỉ về hướng đó, “Người kia là Hứa Trăn đúng không?”
Mai tỷ tập trung nhìn vào, kinh ngạc nói: “A, đúng vậy.”
“Người cao to bên cạnh hắn hình như cũng là diễn viên của đoàn phim.”
Dứt lời, hai nhân viên công tác không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Hai diễn viên đứng ở trước cửa phòng tạp vụ để làm cái gì?
Bây giờ đến kêu họ nhường đường thì có bị coi là quấy rầy hay không?
Mai tỷ thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói với cô gái trẻ: “Cứ từ từ đã, có thể bọn hắn chỉ nói xong hai câu liền rời đi.”
Sau đó hai người lại đẩy xe qua một bên, đồng thời lén lút quan sát tình hình nơi đây.
……
Tuy nhiên, vào lúc này, Hứa Trăn và Vương Cẩm Bằng lại không hề để ý đến xung quanh, bọn họ vẫn đang tiếp tục diễn xuất một màn ngẫu hứng vừa rồi.
“Vương lão sư, cầu ngài phóng cho tôi một con ngựa……”
Giọng nói của Hứa Trăn hơi hơi phát run, cầu khẩn: “Lần này ngài tha cho tôi, tôi liền thiếu ngài một ân tình lớn.”
“Về sau ngài muốn tôi làm trâu làm ngựa, hay làm cái gì thì tôi đều đồng ý…”
Đối diện với hắn, Vương Cẩm Bằng khoanh tay bình tĩnh cười nói: "Tôi không cần cậu làm trâu làm ngựa, tôi chỉ cần cậu giúp tôi một việc nhỏ là được.”
Nói xong, hắn từ trong túi lấy ra một bình khí dung nhỏ, nhét vào tay Hứa Trăn, nói: "Sáng nay cậu hãy tìm cơ hội, bỏ thứ này vào ly nước của Ngô Chấn.”
“Cậu giúp tôi việc này, tôi liền xóa tấm hình trên sân thượng.”
“Tương lai, chúng ta coi như không việc gì.”
Vương Cẩm Bằng hơi hơi mỉm cười, nói: “Chuyện đơn giản như vậy, không làm khó được cậu đi?”
Hứa Trăn nắm lấy bình khí, hai tay ức chế không được mà run rẩy, đầu ngón tay vì dùng sức quá mức mà trắng bệch như không còn máu.
Vương Cẩm Bằng thấy hắn hồi lâu không nói lời nào, liền tiếp tục dụ dỗ: “Thả lỏng đi, đây không thuốc độc.”
“Với bản tính cậu mà còn sợ làm chuyện này sao?”
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Hứa Trăn, nói: “Tôi chờ tin tức tốt của cậu, đi thôi.”
Hứa Trăn trầm mặc sau một lúc lâu, chần chừ đi hai bước về phía trước.
Ngay lúc hai người hơi tách ra, hắn bỗng nhiên xoay đầu tới, nói: “Vương lão sư, ngài có thể cho tôi thêm một cơ hội được không?”
“Ha ha ha……” Vương Cẩm Bằng cười chỉ chỉ vào bình khí trong tay hắn, nói, “Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, đây còn không phải là cơ hối sao?”
Dứt lời, sắc mắt của hắn bỗng nhiên tối sầm lại, thanh âm trầm thấp nói: “Nếu trưa hôm nay, tôi còn chưa thấy kết quả thì cậu tự biết hậu quả đi.”
Hứa Trăn nhìn chằm chằm về phía Vương Cẩm Bằng, rốt cuộc, vẫn là cười sầu thảm, nói: “Được rồi, tôi đã biết.”
“Hy vọng đến lúc đó, Vương lão sư có thể thực hiện được lời hứa.”
Vừa nói, hắn vừa cất bình xịt vào túi, hít một hơi thật sâu, kiềm chế vẻ mặt của mình một chút rồi đưa lưng về phía Vương Cẩm Bằng.
“Đát, đát, đát……”
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trên hành lang, giống như muốn nện vào lòng người.
Mỗi một bước đi của Hứa Trăn, sắc mặt hắn liền trở nên ảm đạm.
Đi được khoảng năm sáu bước, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Vương Cẩm Bằng ở phía sau lưng chợt nghe thấy tiếng bước chân dừng lại thì muốn quay đầu nhìn xem.
Tuy nhiên, chưa kịp quay đầu lại thì đã thấy trước mắt nổi đóa, Hứa Trăn vừa mới rời đi đã bất ngờ quay trở lại, nâng cánh tay ôm lấy đầu của Vương Cẩm Bằng, vặn ngược theo chiều kim đồng hồ.
“Hô, hô……”
Vương Cẩm Bằng ở trong lòng ngực hắn chỉ giãy giụa hai lần, liền xụi lơ xuống, đầu gục sang một bên, trợn tròn mắt ngã xuống mặt đất, không còn động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận