Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 973: Tấm lòng cha mẹ

Tin tức vừa ra, đám người trong nhom chat lập tức bùng nổ.
Có khiếp sợ, có cuồng tiếu, càng có muốn tới hiện trường xem náo nhiệt.
Chu Nhiên nhìn thấy mục đích của mình đã thành công bước đầu, tâm tình vô cùng sảng khoái, lập tức phát định vị, phát thời gian, đặt vé vào cửa, vừa bận rộn lại vừa vui vẻ.
Tới tới tới, tất cả đều tới đây xem náo nhiệt đi!
Mọi người đều là đồng chí tốt, sẵn sàng hy sinh vì sự nghiệp công ích, có gì nực cười?
Muốn mất mặt thì cùng nhau mất mặt!
……
Mà lúc này, Hứa Trăn cũng không biết kế hoạch nhỏ của Chu Nhiên.
Mấy ngày kế tiếp, hắn mỗi ngày đều bận rộn tập luyện cho các diễn viên, tiếp xúc bối cảnh sân khấu cùng đạo cụ, tận lực đem tiết mục đạt đến hiệu quả tốt hơn nữa.
Vào ngày 1 tháng 5, buổi biểu diễn chính thức sắp bắt đầu.
Quảng trường văn hóa nghệ thuật Quang Minh đông đúc người qua lại, hai bên đường rợp cờ hoa rực rỡ, cờ hoa giăng đầy, góc phố nào cũng có áp phích quảng cáo về lễ hội văn hóa, không khí lễ hội văn hóa rất náo nhiệt.
Các phương tiện truyền thông chính thống địa phương đã đặc biệt cử các phóng viên đến đưa tin về lễ hội văn hóa này, và một số truyền thông đã đến phát sóng trực tiếp tình hình ở quảng trường Quang Minh.
Sáng nay, cha của Từ Hạo Vũ, Từ Hãn, cũng lặng lẽ đến Lộ Đảo, cùng với một số người bạn của ông, bao gồm cả ông ngoại của Mao Vân Lãng, Ngô Nham.
Ngô Nham là một trong những người khởi xướng Trung tâm hỗ trợ người khuyết tật này, và ông cũng biết Từ Hạo Vũ hiện đang làm việc ở đây.
Đối với phương thức dạy con của Từ Hãn, Ngô Nham vừa khâm phục, cũng vừa cạn lời.
Nghe nói đối phương đang kế hoạch quay một bộ điện ảnh, dự định để con trai diễn một vai thiểu năng trí tuệ, vì lý do đó mà ông ta để con trai chung sống với người thiểu năng trí tuệ trong hơn nửa năm, đây rốt cuộc có tính là một loại giáo dục hay không?
Chính gia đình mình cũng có rất nhiều con cháu khó dạy, nhưng ông vẫn không nỡ để bọn chúnh lăn lộn như vậy.
Lúc này, hai người đang ngồi trên căn phòng riêng trên tầng hai của rạp hát nhỏ, chờ buổi biểu diễn bắt đầu.
Từ Hãn lật xem danh sách tiết mục trong tay, chỉ vào một hàng chữ, cười nói: "Ông xem, "Gấu ngốc" này là tiết mục của cửa hàng Hạo Vũ.”
“Đây là kịch bản dựa trên “Thằng em lý tưởng”, cũng là kịch bản điện ảnh mà Hạo Vũ sẽ tham gia.”
“Vừa lúc Ngô lão sư cũng ở đây, làm phiền ông đánh giá xem, vở kịch này này như thế nào.”
Ngô Nham nhìn danh sách tiết mục, do dự một chút, nói: “Tôi nói này tiểu Từ, cậu thật sự định để Hạo Vũ diễn vai thiểu năng trí tuệ hay sao?”
“Nếu hắn không thể làm diễn viên, thì làm việc khác cũng được nha, cần gì phải bức đứa nhỏ như vậy?”
Từ Hãn nhấc chân, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nói: "Không phải nó không làm diễn viên được, mà nó làm gì cũng không được.”
Ngô Nham: “……”
Từ Hãn nhoẻn miệng cười, nói: “Chỉ đùa một chút thôi.”
“Thật ra Hạo Vũ rất thích diễn xuất, khi còn nhỏ, nó vừa xem Tv vừa nói sau này lớn lên nhất định sẽ làm một đại minh tinh.”
“Nhìn diễn viên ở trong màn hình cưỡi ngựa bắn tên, nó liền khoác ga trải giường, cởi gối đầu nhảy nhót ở trên sô pha.”
Nói xong, Từ Hãn đặt tách trà trong tay xuống và nói: " Không thiên phú không quan trọng, hứng thú là người thầy tốt nhất.”
“Chỉ cần nó thật lòng yêu thích, thì sớm muốn cũng có thể mài giũa ra.”
Ngô Nham nghe được đối phương nói như vậy, cũng không mở miệng khuyên can.
Ai, đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng cha mẹ.
Có đứa con trai như vậy, Từ Hãn làm cha cũng thực không dễ dàng.
……
Mà cùng lúc đó, sảnh tầng 1 của rạp nhỏ.
Đám bằng hữu bị Chu Nhiên lừa dối đang hứng thú bừng bừng mà ngồi ở trong khán phòng, chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu.
Phim truyền hình của thị đế Ngọc Lan thì có thể xem bất cứ lúc nào, nhưng kịch thiếu nhi của hắn thì không dễ dàng thấy được.
Đặc biệt là các vở kịch thiếu nhi tại lễ hội văn hóa của người khuyết tật.
Tận dụng thời cơ, không thể bỏ lỡ!
Đúng 9h30, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Chất lượng các tiết mục của người khuyết tật chắc chắn không thể so sánh với các chương trình bình thường.
Tuy nhiên, hầu hết khán giả trong khán phòng là người thân và bạn bè của những diễn viên này, hoặc những người ủng hộ các chủ trương phúc lợi công cộng.
Không những động viên các diễn viên, mà khán giả còn dành cho họ những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Bạn bè của chu Nhiên không cảm thấy nhàm chán chút nào, chỉ cần tưởng tượng người đàn ông trung niên có vóc dáng thấp bé kia là một ca sĩ giọng nam cao cấp bảo vật quốc gia, và con chuột chũi khóc lóc lăn lộn kia cũng là một diễn viên cấp quốc gia, khiến cho tiết mục không gì để khen lập tức trở nên “Xuất sắc”.
Đẹp, thật là quá “Đẹp” !
Hình ảnh của những nam thần trong tâm trí ngay lập tức đỡ vỡ vào lúc này, hahahaha! !
Sau hơn một giờ, cuối cùng cũng đến tiết mục của Chu Nhiên và nữ vũ công: tiết mục đơn vũ "Vịt con xấu xí và thiên nga trắng".
Nhóm bằng hữu tốt nhìn chú ếch nhỏ ở góc sân khấu vừa rung đùi đắc ý, vừa chơi piano, khiến bọn họ thiếu chút nữa là cười rớt xuống ghế.
Tuy nhiên, hôm nay tâm tình của “Vương tử ếch xanh” thật sự không rồi, hắn không còn cáu kỉnh như lúc duyệt tiết mục, mà hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đệm đàn của mình.
Sau khi biểu diễn xong, Chu Nhiên cởi bỏ trang phục ếch xanh, thay quần áo bình thường và vui vẻ rời khỏi sân khấu, trong lòng cùng cảm giác như trút được gánh nặng.
Hắc, không có việc gì, nhẹ cả thân! !
Đến phiên tôi xem trò cười của người khác!
Hôm nay, hắn đã mời 5 người bạn tốt trong giới đến xem văn nghệ, trong đó bao gồm hai nhạc sĩ, hai diễn viên và một MC.
Mặt khác, còn có hai ba mươi quần chúng ăn dưa, gõ chén ở chờ trong nhóm, háo hức chờ xem phát sóng trực tiếp.
Mặc dù những người này không phải là người quen của Hứa Trăn, nhưng họ thường tham gia các loại hoạt động khác nhau, cho nên ít nhiều cũng có xã giao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận