Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 585: Giả Thiết Của Cận Nhất Xuyên

Ở bên cạnh, đạo diễn Lục Hải Dương trộm nhìn về phía Hứa Trăn, nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của của hắn, thì cười nói: “Tiểu Hứa rất lợi hại nha.”
“Mới nhận kịch bản được nửa tháng thì đã có thể thuộc hết lời thoại từ trên xuống dưới?”
Hứa Trăn hơi hơi mỉm cười, đáp: “Chủ yếu là kịch bản của Lục đạo quá xuất sắc.”
Khi nói chuyện, hắn lấy ra tập kịch bản được dán bằng keo từ chiếc túi bên hông và đơn giản hàn huyên về nội dung với Lục Hải Dương.
Trò chuyện một hồi, Lục Hải Dương kinh ngạc phát hiện, Hứa Trăn xem kịch bản đến cực kỳ cẩn thận, gần như hắn đã đem lời thoại và nội dung kịch bản thuộc làu làu.
Mình tùy tiện nói một đoạn thì hắn đều có thể nói tiếp mà không chút do dự, hơn nữa còn nói vô cùng trôi chảy.
Lục Hải Dương nháy mắt bị cảm động.
Nhìn thấy kịch bản mà mình dốc hết tâm huyết viết ra được người khác coi trọng như thế, y thật sự còn vui vẻ hơn là bắt được khoản đầu tư 8000 vạn.
“Lục đạo, tôi có một ít vấn đề muốn hỏi ngài.”
Hai người hàn huyên được một lúc thì Hứa Trăn lấy sách và bút từ trong ba lô ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhân vật Cận Nhất Xuyên này còn có giả thiết nào cụ thể hơn không?”
“Gần đây tôi đang viết nhật ký nhân vật, cho nên muốn hoàn thiện cuộc đời của hắn.”
Lục Hải Dương nghe thấy vấn đề này, nhướng mày, nói: “Có, đương nhiên là có, tôi cũng đang muốn nói với cậu về vấn đề này.”
Nói xong, y lấy một phần văn kiện từ trong balo ra, đưa cho Hứa Trăn rồi mới nói tiếp: “Đây là giả thiết nhân vật của Cận Nhất Xuyên.”
Hứa Trăn tiếp nhận văn kiện, lật qua lật lại, phát hiện ước chừng có 14 trang, trong lòng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
—— này, 14 trang giả thiệt nhân vật?
Đầy đủ như vậy sao? ?
Lục Hải Dương nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của hắn, cười hắc hắc, vẻ mặt đắc ý nói: “Nội dung trong kịch bản chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.”
“Cậu muốn hỏi cái gì, tôi đều có thể giải đáp cho cậu.”
Lúc này, người phục vụ mới bắt đầu dọn những món ăn nóng hổi vào phòng riêng của bọn họ, còn Hứa Trăn thì đơn giản cầm tài liệu và ngồi trên ghế sô pha trong phòng, yên lặng đọc.
Nhưng xem một hồi, Hứa Trăn càng lúc càng kinh ngạc:
Cận Nhất Xuyên, tên thật Diệp Hiển, sinh vào năm Vạn Lịch thứ 33 (1605 sau Công Nguyên), nhân sĩ Ngân Châu ở Chiết Đông.
Chín tuổi bái làm môn hạ của “Thích gia đao”, đổi tên thành Đinh Hiện và được ân sư Đinh Bạch dạy dỗ, đồng thời hắn cũng là người có thiên phú tốt nhất trong môn.
Vào năm Thiên Khải đầu tiên (1621 SCN), Đinh Hiện đi đến Liêu Đông cùng với sư môn của mình để chinh phạt Nữ Chân Bộ của Kiến Châu.
Sau một trận chiến, “Thích gia quân” gần như toàn quân bị diệt.
Những người còn sống đều bị xem là “Đào binh”, không thể trở về quê nhà, bị bắt vào rừng làm cướp, cướp của tham quan ô lại và nhà giàu để sống….
Hứa Trăn chỉ lật vài tờ thì liền bị sốc trước nội dung giả thiết của nhân vật.
Quá nhiều thông tin tỉ mỉ!
Đây chỉ là giả thiết của một vai phụ trong phim điện ảnh, nhưng nó lại kỹ càng tỉ mỉ tới trình độ này!
Chính mình yêu cầu, không cần, muốn biết, không muốn biết, đều được bày ra rõ ràng trên giấy.
Hơn nữa, sau khi đọc xong cuộc đời của nhân vật Cận Nhất Xuyên, lại hồi tưởng nội dung của kịch bản, nhiều cốt truyện bình thường ban đầu ngay lập tức trở nên khác với bản gốc.
Cận Nhất Xuyên, một Cẩm Y Vệ nhỏ nhoi, suốt ngày chỉ biết đánh, đánh, đánh và nghe theo hai vị huynh đệ chính nghĩa của mình, tuy nhiên hắn lại không hề đơn giản giống như vẻ ngoài mà hắn biểu hiện ra…
Hắn ngây thơ hồn nhiên, hắn không rành thế sự, tất cả đều là giả vờ!
“Thế nào, xem xong rồi sao?”
Chỉ chốc lát sau, Lục Hải Dương thấy Hứa Trăn đã lật đến trang cuối cùng cùng, thì y mới cười nói: “Nói sơ qua đi?”
“Cậu cảm thấy nhân vật Cận Nhất Xuyên này có vai trò gì?”
Hứa Trăn cầm tài liệu trong tay, suy tư một hồi, sau đó quay đầu nhìn Lục Hải Dương ở đối diện, nói: “Tôi cảm thấy, Cận Nhất Xuyên là một người hoàn toàn khác với đại ca và nhị ca của hắn.”
Lục Hải Dương nghe vậy, hơi hơi nhướng mày, hỏi: “Nói như thế nào?”
Hứa Trăn do dự một lát mới đáp: “Lục đạo, tôi không biết có nói đúng hay không.”
“Kịch bản “Tú Xuân Đao” nói về cuộc đấu tranh vận mệnh của các nhân vật.”
“Đại ca, nhị ca đều hy vọng mình có thể xoay chuyển vận mệnh, và có một cuộc sống tốt hơn, nhưng duy chỉ có Cận Nhất Xuyên là không nghĩ tới.”
“Những gì hắn thật sự muốn chính là duy trì hiện trạng.”
Hứa Trăn suy nghĩ câu từ thích hợp để nói: “Từ thời niên thiếu, Cận Nhất Xuyên đã theo sư phụ ra ngoài giết người.”
“Trải qua chiến trường, trải qua đại đạo Giang Dương, không có nổi một ngày yên ổn, mấy năm gần đây trốn đông trốn tây, giống như chuột dưới cống ngầm.”
“Dưới sự sắp đặt của cơ duyên, hắn giết chết Cẩm Y Vệ đuổi theo mình, giả mạo thân phận của đối phương.”
“Từ đây, Cận Nhất Xuyên có được thân phận, bối cảnh danh chính ngôn thuận, có thể phó thác với hai huynh đệ kết nghĩa.”
“Hắn thật sự không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, hắn chỉ muốn tiếp tục như thế này mà thôi."
“Loạt sinh hoạt “Nghẹn khuất” này chính là thứ hắn muốn nhất.”
“Mọi thứ Cận Nhất Xuyên đang làm đều là đang nỗ lực duy trì hiện trạng hiện tại.”
Lục Hải Dương nghe hắn nói như vậy, thì không khỏi ngồi ngay ngắn, cười đáp: “Đây là phân tích của cậu.”
“Nhưng điện ảnh không phải luận văn, cậu dự định làm như thế nào để đem những thứ này bày ra bên ngoài?”
Hứa Trăn suy tư một lát, nói: “Tôi nghĩ, nếu muốn diễn tốt vai “Cận Nhất Xuyên” thì từ khóa chính là “Che giấu”.”
“Che giấu thân phận quá khứ, che giấu bệnh tình.”
“Về phần che giấu thân phận thì rất dễ, đơn giản là biểu diễn hai khuôn mặt.”
“Khi đối mặt với kẻ thù và sư huynh đồng môn, Cận Nhất Xuyên liền lộ ra vẻ máu lạnh, điên cuồng.”
“Nhưng ở trước mặt hai vị ca ca, hắn sẽ ra vẻ thiên chân, ngụy trang bản thân thành một người không rành thế sự, không có chủ kiến.”
“Về phần che giấu bệnh tình, kỳ thật kịch bản đã đề cập.” Vừa nói, Hứa Trăn vừa lật lại kịch bản: “Trước kia hắn thường xuyên ho khan, đại ca, nhị ca hỏi hắn, hắn trước sau đều tỏ vẻ không có chuyện gì, chỉ là chút bệnh cũ.”
“Sau đó, trải qua một trận chiến ác liệt ở “Nghiêm Phủ Kim đao”, Cận Nhất Xuyên phát bệnh cũ, hắn gạt mọi người đi y quán, thậm chí khi bị nhị ca phát hiện, hắn còn ra vẻ thẹn thùng, nói mình thích cô nương ở y quán.”
“Tất cả những điều này là vì Cận Nhất Xuyên cảm thấy, hai vị huynh trưởng coi trọng hắn là do hắn có công phu giỏi.”
“Hắn sợ hãi người khác biết hắn bị ho lao, sợ hãi chính mình sẽ bị ghét bỏ.”
“Tôi cảm giấy loại che giấu này chính là điểm mấu chốt của nhân vật.”
“……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận