Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 760: Hẹn Gặp Lại

Trước mặt Cận Nhất Xuyên, những kẻ được gọi là cao thủ trong viện gần như không có sức chống cự. Bổ, chém, phập, xoẹt, tất cả họ đều bị hắn đoạt mạng như chém rau cúc.
Chứng kiến tình hình bên này, thiếu gia vốn ngồi liệt trên sân đau đớn trước cái chết của phụ thân đỏ bừng mắt, y bỗng chốc rút đao xông lên, thét lớn rồi chém thẳng về phía Cận Nhất Xuyên.
Cận Nhất Xuyên lập tức huy đao đón nhận, mạnh mẽ chặn lại một nhát đao đó. Rồi hắn chợt xông về phía trước hai bước, hăng hái phản kích.
Song rõ ràng công phu của người này cao hơn những môn khách xung quanh một bậc, phải khó khăn lắm hắn mới có thể chặn được ba nhát đao liên tiếp đó.
“Keng! Keng! Keng……”
Tiếng kim loại giao kích chói tai truyền đến từng hồi. Cận Nhất Xuyên cắn răng, bước chân biến hóa đầy quỷ quyệt để tránh khỏi những môn khách xung quanh vọt tới. Cùng lúc ấy, hắn dốc toàn lực, trảm liên tục bảy đao, dồn ép đối phương được đằng này hỏng đằng kia, bại lui liên tiếp.
Thế nhưng, ngay khi hắn sắp chém ra nhát đao trí mạng vào sơ hở của đối phương, hơi thở của hắn bất chợt rối loạn, mặt đỏ bừng một cách bất thường.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Ngay sau đó, Cận Nhất Xuyên bắt đầu ho khan một cách mất kiểm soát. Hắn cuộn tròn cơ thể, cánh tay nắm đao run rẩy kịch liệt, ấy thế mà lại không tài nào chém ra được nhát đao cuối cùng đó.
Mà đối phương há có thể buông tha cơ hội này. Y thét lớn một tiếng, huy đao bổ về phía hắn.
Tình thế nghịch chuyển chỉ trong một khoảnh khắc.
Trong lúc bất tri bất giác, thời tiết đã dần dần chuyển lạnh.
Trên người Cận Nhất Xuyên khoác một chiếc áo choàng dày, một mình đơn độc đi tới trước cửa y quán.
Hắn rũ mi mắt, sau khi ở trước cửa gỗ loang lổ vết sơn đen bồi hồi một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định duỗi tay gõ cửa.
"Kẽo kẹt…"
Sau một lúc lâu, cửa gỗ bị người bên trong kéo ra một khe hở nhỏ.
Trương Yên cô nương từ bên trong ló đầu ra, nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Cận Nhất Xuyên, trong nháy mắt biểu tình sáng lên, trong mắt như chứa ánh trăng sáng.
"Cận gia!"
Nàng cười mở cửa ra, bước chân nhẹ nhàng tiến vào phòng, nói: "Cha ta đã đến nhà người ta khám bệnh, huynh ngồi chờ ông ấy một lát, ta đi châm trà cho huynh…"
"Trương Yên cô nương." nhưng Cận Nhất Xuyên ở phía sau lại bỗng nhiên đánh gãy lời nàng, lên tiếng nói, "Không cần phiền toái."
"Ta không phải tới tìm Trương đại phu."
Trương Yên nghe vậy thì dừng bước, có hơi nghi hoặc mà quay đầu nhìn.
Cận Nhất Xuyên nhìn con ngươi trong trẻo sáng ngời của nàng, chần chờ một lát, cuối cùng vươn tay ra, đem túi thơm đang nắm chặt trong lòng bàn tay hướng về phía Trương Yên đưa tới.
"Túi thơm này, trả lại cho cô."
Cận Nhất Xuyên điềm tĩnh mà nhìn cô nương trước mặt, thấp giọng nói: "Ta đến để nói lời từ biệt với cô."
Gió nhẹ thổi qua, dây tua trên túi thơm rũ xuống nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Trương Yên nhìn túi thơm kia, rồi lại giương mắt nhìn Cận Nhất Xuyên ở trước mặt, biểu tình vui sướng vừa rồi khi thấy hắn bỗng chốc dần biến mất.
"Từ biệt sao?" Nàng không vươn tay nhận lấy túi thơm, mà là mê mang hỏi, "Huynh muốn đi đâu sao?"
Cận Nhất Xuyên trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói: "Ta phải rời khỏi kinh thành."
Hắn đặt túi thơm trên bàn đá ở trong viện, nhìn vào đôi mắt của tiểu cô nương, hướng về phía nàng chắp tay, cười nhạt nói: "Sau này sẽ còn gặp lại."
Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi tiểu viện của y quán.
...
Cảnh đêm cuối thu vừa hiu quạnh vừa tiêu điều, ven bờ sông ngọn cỏ khô vàng, gió thổi khiến những sợi tóc trên trán hắn bay tán loạn.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ…"
Cận Nhất Xuyên đi trên con đường nhỏ của bờ sông, thấp giọng ho khan, đầu vai vì cố gắng kìm nén mà run nhè nhẹ.
Ngay khi sắp đi lên cầu đá, hắn do dự một lát, bỗng nhiên lại xoay người đi vòng trở về.
Nhưng còn chưa đi đến trước cửa y quán, hắn đã thấy Trương Yên cô nương, người mà hắn vừa nói xong lời từ biệt đang vội vàng nhanh chân chạy tới, dường như đang muốn tìm hắn.
Hai người gặp lại ở dưới tán cây hạnh ở ngay bờ sông, cả hai đều ngẩn ra, tức khắc dừng bước.
"Cận gia…"
"Trương Yên cô nương…"
Hai người đồng thời mở miệng, rồi cả hai cùng dừng lại.
"Cô nói trước đi." Sau một lúc lâu, Cận Nhất Xuyên mở miệng nói trước.
Trương Yên chần chừ một lát, nở nụ cười miễn cưỡng, lấy ra một tờ giấy mỏng đưa cho Cận Nhất Xuyên, nói: "Túi thơm, ta sẽ nhận lại, đây là phương thuốc trong túi thơm."
Nói xong, nàng bất giác cúi thấp đầu, ngập ngừng nói: "Sau này huynh, cũng có thể tìm người khác phối thuốc cho huynh."
"Thuốc này phải thường mang bên người, có thể trị được chứng ho khan của huynh."
Cận Nhất Xuyên nhận lấy tờ giấy mỏng đó từ tay nàng, mở giấy ra, nhìn thấy chữ viết tinh xảo trên mặt giấy, im lặng không nói gì một lúc lâu.
"Vừa rồi huynh muốn nói gì với ta vậy?" Trương Yên hỏi.
"Ta muốn nói," Giọng nói của Cận Nhất Xuyên nghe có vẻ khô khốc, hắn khẽ ho khan, thấp giọng nói: "Sau này những lúc mà cha cô không có nhà, cô không nên tùy tiện mở cửa cho người lạ."
"Rất nguy hiểm."
Trương Yên nghe được lời này, không khỏi nhoẻn miệng cười, nói: "Ừm, được, ta đã biết."
Dứt lời, nàng học bộ dáng chắp tay của Cận Nhất Xuyên, thoải mái hào phóng nhìn vào đôi mắt của đối phương, nói: "Hẹn gặp lại."
Cận Nhất Xuyên cũng hướng nàng chắp tay, đáp: "Hẹn gặp lại."
Hai người dứt lời, nhìn nhau cười, tựa như đã hiểu ý nhau, mỗi người xoay một hướng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận