Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 696: Không Thể Khống Chế

Ngay sau đó, Hứa Trăn quay đầu lại.
2 máy quay ở 2 cơ vị khác nhau lập tức đuổi theo, để bắt được cảnh quay đặc tả khuôn mặt của Hứa Trăn.
Giờ này khắc này, động tác quay đầu của Hứa Trăn có chút cứng đờ, cũng có chút chần chờ, trong mắt mang theo vẻ mê mang.
Hứa Trăn nhìn họng súng tối om trước mắt, lại nhìn vẻ thống khổ cùng giãy giụa trong mắt Liễu Vĩnh Thanh, huyết sắc trên khuôn mặt dần dần tái nhợt, vẻ mê mang trong mắt chuyển thành khó có thể tin.
“Lục ca……?”
Một tiếng gọi này, thanh âm khàn khàn, trực tiếp đi giọng nói.
Hứa Trăn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Liễu Vĩnh Thanh, môi nhẹ nhàng phát run, con ngươi lập lòe như thể đang âm thầm chất vấn.
Ngươi, đây là, vì sao……? !
Ngay lúc bốn mắt giao nhau, Liễu Vĩnh Thanh chỉ cảm thấy cả người chấn động.
Ngay sau đó, nước mắt không chịu khống chế mà từ hốc mắt tràn ra ngoài.
Y không dự định sẽ khóc tại đây.
Y vốn muốn để dành nước mặt cho lúc cuối cùng mình lẻ loi một mình.
Nhưng khi Liễu Vĩnh Thanh nhìn thấy ánh mắt này, phòng tuyến trong lòng y lập tức bị phá hủy, khiến y không thể kiềm chế được.
Trạng thái này của y đã bị Hứa Trăn nhìn thấu, hai người ai cũng không nói gì, chỉ im lặng trao đổi với nhau.
Lúc này, tiếng bước chân sột soạt xung quanh đang dần đến gần bọn họ, nhưng Hứa Trăn lại không hề phản ứng tới.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm Liễu Vĩnh Thanh ở trước mặt, sắc mặt càng ngày càng trắng, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi lần nữa: “Lục ca?”
Cả người Liễu Vĩnh Thanh kịch liệt run rẩy, hồi lâu, mới nức nở nói: “Thực xin lỗi……”
Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến y khóc không thành tiếng.
Vẻ tức giận trong mắt Hứa Trăn rốt cuộc theo ba chữ “Thực xin lỗi” này mà tan thành mây khói.
Sau một lúc lâu, hắn gục đầu xuống, ném súng trong tay xuống đất, cứng họng nói: “Ta đây đã biết……”
Ngay một khắc này, đám người mai phục xung quanh lập tức đi lên, ấn hắn xuống đất, nhưng hắn lại không có bất kỳ phản kháng gì.
Hứa Trăn giống như người chết bị người đề nặng rồi mang ra khỏi rừng cây nhỏ.
Nhưng khi đi được vài bước, hắn bỗng quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Liễu Vĩnh Thanh ở phía sau.
Liễu Vĩnh Thanh chạm phải ánh mắt hắn, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, vô lực mà ngồi liệt trên phần mộ.
Y không biết nên hình dung ánh mắt này như thế nào.
Thanh lãnh bình tĩnh, tĩnh mịch chết lặng.
Bỗng nhiên y nhớ tới lúc còn nhỏ, nhìn thấy con trâu cày nhà mình bị đưa vào lò mổ, đến cuối cùng còn không quên quay đầu lại, nhìn thoáng qua chủ nhân của mình.
Không gì đáng buồn và tuyệt vọng bằng tâm đã chết, đây là nỗi đau mà người có nhân tính không thể chịu được.
Liễu Vĩnh Thanh rũ đầu, mười ngón gắt gao moi vào bùn đất, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ tích tụ ở bên nhau, bị một phen đao nhọn sống sờ sờ giảo lạn, cả người thở không nổi.
Nam nhân sắc đá mặt không đổi sắc khi đối mặt với vô số gian nan hiểm cảnh, oai năm nhường ấy năm lại đang từ từ già đi, ngồi liệt trướ mộ, khóc đến không thành tiếng.
Phó đạo diễn bên sân lại chậm chạp không kêu “Cắt”.
Từ lúc nhìn thấy lần đầu tiên Hứa Trăn đóng vai Cung Thứ quay đầu nhìn lại, chứng kiến Lục ca chỉ họng súng về phía mình, thì hốc mắt của hắn đã đỏ bừng.
Đến lần quay đầu thứ hai, hắn nhìn thấy đôi mặt như tro tàn của đối phương thông qua màn hình theo dõi, thì nước mắt trực tiếp chảy xuống.
Phó đạo diễn tháo mắt kính ra, duỗi tay lau một phen nước mắt ngay khóe mắt, tâm tình rất lâu mới có thể bình tĩnh.
Đoạn diễn này, Liễu Vĩnh Thanh cùng Hứa Trăn chưa từng tập dợt trước.
Thậm chí cả lời thoại cũng không hề luyện qua.
Tất cả mọi người trong đoàn phim, bao gồm cả hai diễn viên trong sân, đều là lần đầu tiên được xem toàn bộ màn trình diễn này.
Hứa Trăn dùng diễn xuất nội liễm để kéo chỉnh tiết tấu của phân cảnh này, còn Liễu Vĩnh Thanh phản ánh rõ ràng những cảm xúc thông qua màn trình diễn đầy cảm xúc của y.
Góc nhìn của khán giả đã được định trên người Liễu Vĩnh Thanh, nhưng thứ họ nhìn thấy được lại là Hứa Trăn.
Trước khi mở màn, phó đạo diễn thậm chí còn không nghĩ tới, hiệu quả cuối cùng lại có thể gãi đúng chỗ ngứa như vậy.
—— đây là một đoạn diễn xuất chân chính có thể nói đã đạt tới cấp độ sách giáo khoa sống.
“Ca!”
Cách hồi lâu, rốt cuộc phó đạo diễn mới hô đình cảnh quay này.
Tuy nhiên, bầu không khí trên phim trường lại giống như đống tro tàn trước mộ, không thể khôi phục được sự tức giận.
Áp lực thấp trên trường quay kéo dài trong hai hoặc ba phút trước khi mọi thứ dần dần chuyến biến tốt đẹp lên.
Sau khi nghe thấy tiếng “Ca”, Liễu Vĩnh Thanh vẫn không kìm được nước mắt, mãi cho đến khi trút hết cảm xúc dồn nén trong lồng ngực, thì cuối cùng y mới lắc lư đứng dậy, lau nước mắt nước mũi rồi chậm rãi đi về phía sân.
Ánh nhìn cuối cùng của Hứa Trăn vẫn còn đọng lại trong tâm trí y, không thể vứt đi được.
Mặc dù đã biết cốt truyện từ lâu và mặc dù đã não bổ quá vô số lần cảnh này, nhưng Liễu Vĩnh Thanh vẫn cảm thấy không thể chịu nổi sau khi trải nghiệm cảnh quay chân thật.
Quá ngược!
Bản thân cốt truyện đã đủ ngược, nhưng Hứa Trăn lại biểu diễn tốt như vậy!
Thậm chí, y còn nghi ngờ rằng nếu không giải tỏa được cảm xúc vừa rồi, thì ánh mắt của Hứa Trăn sẽ khiến y gặp ác mộng và trở thành cái bóng tâm lý của y.
Liễu Vĩnh Thanh đi đến phía sau phó đạo diễn với vẻ mặt thấp thỏm, muốn dùng màn hình để xem cảnh quay vừa rồi.
Tuy nhiên, y chưa kịp nói thì đã thấy phó đạo diễn trước mặt quay đầu "phốc" một cái, đưa tay sờ gáy của chính mình rồi lùi hai bước sang một bên, cười cười xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận