Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 518: Thị Đế Khẩn Trương Như Vậy? ?

Các vị khách quý bên cạnh cũng đang muốn tiến lên chúc mừng, nhưng khi nhìn thấy một nhóm già trẻ điên điên khùng khùng đang hào hứng nhảy cẳng lên thì tức khắc có chút dở khóc dở cười.
Nhóm người này……
Mấy người đoạt giải hay vẫn là Trần Chính Hào đoạt giải đây?
Lúc trước khi nhận được giải thưởng lớn là “Phim truyền hình hay nhất” cũng không thấy mấy người cao hứng đến như vậy!
Máy quay hiện trường lập tức lia đến khu vực này, ánh đèn sân khấu cũng kịp thời chiếu vào trên người Trần Chính Hào.
Trên màn hình lớn, chỉ thấy Trần Chính Hào cũng bật người đứng dậy cùng với đám bạn bên cạnh, nhưng so với nét mừng rỡ như điên của mọi người thì Trần Chính Hào lại có vẻ bình tĩnh hơn chút.
Nói chính xác thì không phải bình tĩnh, mà là mờ mịt.
Thân là diễn viên đã xuất đạo nhiều năm, Trần Chính Hào vốn đã quen với bất kỳ trường hợp nào trong giới giải trí.
Nhưng mà giờ này khắc này, đối mặt với ánh đèn loá mắt trong hội trường, nghe thấy tiếng vỗ tay xung quanh, y hoảng hốt nhưng thể bản thân vừa trở lại những năm đầu tiên mới ra đời kia.
Tất cả những thứ trước mắt đều mới mẻ như vậy, sân khấu vốn dĩ từng rất quen thuộc lại giống như nhiễm phải ánh sáng nhàn nhạt của thần thánh, khiến lòng người sẵn sàng vì nó mà vượt qua núi sông biển lửa.
“Cho mời Trần Chính Hào, lên sân khấu nhận thưởng!” Trên sân khấu, Trì Tuyển Nhã cười nói.
Nghe được lời này, Trần Chính Hào theo bản năng mà rời khỏi chỗ ngồi, quên ôm, cũng quên bắt tay, đi thẳng về phía sân khấu.
Hứa Trăn cùng Cao Chẩn nhìn bóng lưng đi xa của Trần Chính Hào, cả hai thoáng nhìn qua nhau, đồng thời mỉm cười.
……
Trên sân khấu.
Sau khi kết thúc màn trao giải, Thị đế Dương Lập Kiên rời khỏi sân khấu, trong khi vị khách quý còn lại là Trì Tuyển Nhã tiếp tục ở lại trên sân khấu, đảm đương vai trò của người dẫn chương trình.
“Tôi đã quen biết Chính Hào rất nhiều năm,” Trì Tuyển Nhã nói, “Ba lần đề cử Nam chính xuất sắc tại giải Ngọc Lan, hiện giờ xem như thỏa ước nguyện.”
“Hơn nữa, chiếc cúp này của cậu đúng là nắm ngoài sức tưởng tượng,” Nói tới đây, Trì Tuyển Nhã nhìn về phía chiếc cúp hình bó hoa trong tay Trần Chính Hào, cười nói: “Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Ngọc Lan trao hai giải là “Nam chính xuất sắc nhất” và “Nam phụ xuất sắc nhất” cho cùng diễn viên một đoàn phim.”
“Điều này là tạo nên một trang lịch sử mới, lại lần nữa chúc mừng cậu!”
Trần Chính Hào nắm cúp trong tay, có chút mất tự nhiên mà cười, nói: “Cảm ơn.”
Trì Tuyển Nhã thấy y chỉ nói ra hai chữ rồi không nói chuyện nữa, cho nên chỉ phải tiếp tục dẫn đường: “Chính Hào, cậu có lời gì muốn nói với mọi người hay không?”
Trần Chính Hào hơi nghiêng người về phía trước, đối diện với mic ở trước mặt, giọng nói có chút khô khốc: “Có thể nhận được giải thưởng này, tôi cảm thấy rất bất ngờ…”
Y chỉ nói mấy chữ này rồi ngừng lại.
Mắt thấy thời gian trôi qua, Trì Tuyển Nhã xấu hổ mà cười cười, nói: “Ha ha, Chính Hào, không phải là cậu chưa chuẩn bị bài cảm nghĩ khi đoạt giải đi?”
Trần Chính Hào nắm cúp, trực tiếp nói: “Quên từ.”
“Ha ha ha ha ha……” Nghe được y nói như vậy, dưới sân khấu tức khắc vang lên một trận cười khẽ.
Lúc này, Trì Tuyển Nhã đứng ơe bên cạnh Trần Chính Hào, có thể thấy rõ ràng y đang gắt gao cầm chiếc cúp trong tay, khớp tay đều hơi hơi phát run.
Khẩn trương đến mức nào sao?
Trì Tuyển Nhã chỉ cảm thấy thập phần kinh ngạc, vì tránh không khí bị tẻ nhạt, cô đành phải tiếp tục dẫn đường nói: “Không thể nào, cậu cũng có lúc quên từ sao?”
“Trước đó, cư dân mạng còn xưng Gia Cát Lượng là đệ nhất đại “Lảm nhảm” trong Tam Quốc, từ lúc lên sân đến chào bế mạc, lời thoại ít nhất cũng chừng vạn chữ.”
“Trong phương diện lời thoại, cậu chính là cao nhân a!”
Trần Chính Hào nghiêm trang nói: “Tôi sẽ không quên lời thoại, đó là công việc, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ lời thoại của Gia Cát Lượng.”
“Ha ha ha……” Trì Tuyển Nhã cười nói, “Vậy thì cậu dứt khoát đọc một đoạn lời thoại cho chúng ta nghe?”
Nói đến đây, cô theo bản năng mà liếc nhìn xuống khán đài, nói: “Chúng ta có nên làm một đoạn khẩu chiến đàn nho ở ngay hiện trường hay không?”
“Ngô ——! !” Lời này vừa ra, dưới đài tức khắc có mấy lão gia tử hưng phấn mà nổi trống.
“Khấu chiến đàn nho” chính là một cảnh nổi tiếng trong Tam Quốc, chẳng qua, nổi tiếng nhất không phải phim chính mà là một đoạn hậu trường ngoại lề kia.
Trần Chính Hào hiểu, Trì Tuyển Nhã đây là muốn mình thả lỏng tâm tình.
Vài năm trở lại đây, cũng không thiếu những người biểu diễn một đoạn phim ngắn trên sân khấu nhận giải, hành động như vậy không hề bị xem là kỳ quái.
Y lập tức khẽ mỉm cười, cụp mắt, hắng giọng, hồi tưởng lại trạng thái của Gia Cát Lượng.
Vài giây sau, khi y ngước mắt lên lần nữa, khí chất cả người đã bắt đầu thay đổi.
“Nhân sinh trong thiên địa, lấy trung hiếu làm nền tảng,” Trần Chính Hào đi dạo hai bước trên sân khấu, lấy cúp trong tay làm quạt lông, vẻ mặt không còn nghiêm khắc như vừa rồi mà là mang theo sự tức giận, miệng nói một tràng dài, “Tào Tháo ăn bổng lộc của nhà Hàn nhưng lại không có tâm báo quốc, mà lại mang theo tâm phản nghịch, âm mưu soán vị, như vậy còn không phải là tặc thì gọi là gì?”
“Những kẻ phản quốc xứng đáng bị thiên hạ trừng trị, nhưng ngươi lại dám đổ cho số trời, thật là con người vô quân vô phụ, không xứng đáng bàn luận! Chớ có nói nữa!
“……”
Giờ khắc này, dưới sân khấu, vô số người không khỏi khẽ nhúc nhích.
—— sau hơn một năm, y vẫn có thể đĩnh đạc đọc lại từng câu thoại, nói diễn liền diễn, hơn nữa trạng thái đều giống hệt như trong phim!”
Y phải đổ bao nhiêu tâm huyết cho nhân vật này?
Diễn viên như vậy, chẳng lẽ còn không xứng để nhận một chiếc cúp?
Sau khi đơn giản đọc xong hai câu thoại, tâm tình khẩn trương vừa rồi của Trần Chính Hào quả thật giảm đi không ít.
Y vừa định nghiêm túc nói hai ba câu phát biểu cảm nghĩ, nhưng người dẫn chương trình không biết từ bao giờ đã đi xuống khán đài, đưa microphone cho Hứa Trăn.
Hứa Trăn ngẩn ngơ tiếp nhận microphone, nghi hoặc mà nhìn về phía người dẫn chương trình.
Đối phương cười cười rồi đưa tay chỉ lên đài.
“Ác ——! !”
Lúc này, tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên lớn hơn, rất nhiều người đều nhìn Hứa Trăn với vẻ mặt vô cùng thích thú, chờ đợi hắn đứng lên đọc lời thoại của mình.
Trần Chính Hào thêm Hứa Trăn, đây mới xứng là đoạn hậu trường ngoài lề từng lọt vào hot search hồi năm ngoái! !
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, cách hơn mười mét, nhìn về phía Trần Chính Hào trên đài.
Hai người xa xa nhìn nhau, ai cũng mỉm cười.
Một lát sau, Hứa Trăn nhấp nhấp miệng, vui vẻ từ trên chỗ ngồi đứng lên.
“Bốp, bốp, bốp, bốp….”
Xung quanh tức khắc vang lên một tràng pháo tay phấn khích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận