Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 230: Vạn Gia Đăng Hỏa

Nam sinh kia vừa định đứng dậy dẫn đường, nữ sinh bên cạnh đã giành đứng dậy trước, nói: "Đàn anh ở lại đây trông lều đi, em dẫn bọn họ qua."
"Chuyện chiêu sinh có rất nhiều điều em không giải thích được, em ở lại chỗ này cũng không làm được cái gì."
Nam sinh nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có chút đạo lý, thế là đồng ý, để nữ sinh dẫn ba người đến bên chỗ câu lạc bộ kịch nói xem diễn tập, mình thì ở lại trông lều.
Nữ sinh kia vô cùng vui vẻ từ trong lều nhỏ đi ra, làm người dẫn đường, dẫn theo ba vị đàn em đến tòa nhà Biểu Đạo (biểu diễn và đạo diễn) cách đó không xa.
Cùng lúc đó, cô ta lấy điện thoại trong túi ra, nhân lúc mọi người không chú ý, vô cùng nhanh nhẹn nhắn tin.
"Tọa độ lầu 3 khu vực Biểu Đạo, phòng tập luyện số 6."
"Hứa Trăn lập tức đến nơi, muốn nhìn thì mau đến."
..........
"Dừng!"
"Phạm Oánh Oánh vừa rồi diễn còn không đúng."
Ngay lúc đó, tại phòng tập luyện số 6.
Một người trung niên hơn năm mươi tuổi ôm cánh tay đứng dưới sân khấu, lắc đầu nói với một cô gái trẻ trên sân khấu: "Em không cần hét lên, đoạn kịch này không phải là so họng ai to hơn."
"Em muốn tình cảm tràn đầy, đầu tiên phải phỏng đoán tâm cảnh của nhân vật này, không phải dắt cuống họng nên nói là xong việc."
Trên sâu khấu, cô gái vừa mới bị điểm danh xấu hổ cúi người nói: "Xin lỗi Mạnh lão sư, em, em làm lại một lần nữa."
Người trung niên thấy thái độ của cô ta đoan chính như vậy, cũng không nói gì thêm, chỉ chỉ ra mấy chỗ quan trọng, bảo bọn tiếp tục luyện tập.
Người đàn ông trung niên này tên là Mạnh Tường Đông, giáo viên chỉ đạo của "câu lạc bộ kịch nói Đan Tâm" của Trung Hí.
Hai năm trước ông nhận công việc này từ tay đồng nghiệp, vốn cho rằng chỉ là chỉ dẫn câu lạc bộ học sinh mà thôi, chẳng qua chỉ là chuyện treo danh nghĩa.
Kết quả không nghĩ đến, câu lạc bộ nhỏ này từng ngày từng ngày chuyện lại nhiều như thế, câu lạc bộ "Đan Tâm" sắp biến thành câu lạc bộ "Thao tâm" (Lo lắng) mất rồi.
Đoạn diễn mà trên sân khấu đang luyện tập tên là "Vạn Gia Đăng Hỏa", phục chế từ vở kịch kinh điển của Kinh Đô Nhân Nghệ.
Nhân Nghệ và Trung Hí hợp tác rất nhiều, bọn họ nghe nói câu lại bộ kịch nói của Trung Hí muốn diễn đoạn này, không nói hai lời liền trao quyền, không thu bất kỳ phí nào, chỉ có điều bọn họ yêu cầu không thể dùng với mục đích thương nghiệp.
Mấy học sinh trên sân khấu diễn tập một lúc, không có quá nhiều tiến triển, Mạnh Tường Đông nhìn thời gian, vẫy tay cho mọi người nghỉ ngơi một lát, mười phút sau lại tiếp tục.
Ông thì đi xuống sân khấu, ngồi trên ghế khán đài bên sân khấu, khẽ thở phào một hơi.
Ài, quá khó khăn.
Kịch nói này, thật sự không phải muốn diễn là diễn, có người không có thiên phú trên phương diện này, cho dù dạy như thế nào cũng không đạt được tiêu chuẩn quá cao.
"Yo, ông cũng thoải mái ghê, lên trên này tránh để nhàn rỗi?"
Kết quả, ông còn chưa ngồi vững, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ của một người phụ nữ.
Mạnh Tường Đông quay đầu nhìn, phát hiện ra người nói là một người phụ nữ trung niên tầm tuổi ông.
Người phụ nữ này đầu tóc ngắn gọn gàng, mang kính râm, nhìn qua là một bộ đại tỷ.
---- Thẩm Đan Thanh.
Vị đại tỷ này rất ghê gớm.
Mặc dù bà và Mạnh Tường Đông đều là giáo viên của Trung Hí, nhưng mà, người ta không chỉ là một trong những người sáng tạo ra câu lạc bộ kịch nói Đan Tâm, đồng thời còn là nữ chính nguyên bản của vở kịch "Vạn Gia Đăng Hỏa" bọn họ đang luyện tập này.
Trong tình cảnh này, Mạnh Tường Đông cũng không dám lỗ mãng trước mặt người ta.
"Ngọn gió nào đưa chị Đan Thanh đến đây?" Mạnh Tường Đông cười nói, "Mấy đứa học trò ở chỗ này của chúng tôi chỉ là vui đùa diễn bừa, mọi người đều không có kinh nghiệm gì, đừng chê bai."
"Không, tôi không chê bai." Thẩm Đan Thanh nói, "Tôi nghe nói học sinh của chúng ta đang diễn tập Vạn Gia Đăng Hỏa, tò mò lên qua xem một cái."
Nói rồi, bà tháo kính râm trên mặt xuống, lộ ra đôi mắt to tròn rất có lực tương tác, nói: "Tường Đông, tôi nghe nói cháu trai ông hình như cũng đến trường chúng ta?"
"Nó không đến câu lạc bộ kịch nói à?"
Nói đến cháu trai nhà mình, Mạnh Tường Đông mất tự nhiên cười cười, xua tay nói: "Haizzz, nó đến đây làm gì?"
"Câu lạc bộ kịch nói của trường học mục đích chủ yếu là dạy học sinh kiến thức cơ bản, đồng thời cho bọn họ cơ hội được lên sân khấu biểu diễn."
"Mạnh Nhất Phàm cho dù là kiến thức cơ bản hay là cơ hội biểu diễn đều không thiếu. Nó thiếu chính là cơ hội để tiến thêm bước nữa thôi..."
Lời này còn chưa nói xong, Mạnh Tường Đông liền thấy một đám người như chúng tinh phủng nguyệt một người đi vào.
Nhìn khí thế này, Mạnh Tường Đông cẩn thận suy đoán, không phải là tiểu minh tinh trong khóa này đến hay sao?
Tên là gì nhỉ, Hứa Trăn?
Mạnh Tường Đông dò đầu nhìn về phía cửa, nhưng mà, khi ông nhìn thấy một bóng hình quen thuộc trong đám người, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mạnh Nhất Phàm....
Móa thằng bác nhà mày....
À nhầm! Mẹ cô hai ông ngoại nhà mày!
Bác ruột Mạnh Nhất Phàm --- Mạnh Tường Đông nhìn thấy cháu trai ngốc nhà mình vênh váo tự đắc mà đi vào phòng tập luyện, một bộ lãnh đạo cấp trên đến chỉ đạo, quả thật giận không có chỗ trút.
Ông dạy mày diễn kịch, không phải để mày khoe khoang với người ngoài nghề!
Mày còn như vậy, có tin tao "phế bỏ võ công", trục xuất mày ra khỏi sư môn không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận