Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 428: Mang Diễn

6 giờ chiều, chuyên viên trang điểm của đoàn làm phim đơn giản trang điểm, làm tóc cho Hứa Trăn và sẵn sàng quay cảnh này của hắn.
Vừa nghe Hứa Trăn sẽ nhận một vai khách mời trong “Săn Ảnh”, các nhân viên xung quanh liền lập tức hứng thú, hô bằng gọi bạn mà chạy đến bên sân vây xem, phấn khích như thể là đầu cửa thôn vừa mới mướn được gánh hát trong dịp tết.
Nhìn thấy cảnh này, nam chính Từ Hạo Vũ của “Săn Ảnh” khinh thường đến mức trợn tròn mắt.
Đúng là hòa thượng ngoại lai thì niệm kinh giỏi!
Nhớ trước đây mình mới tiến tổ, các cô nương cũng tới vây một vòng xung quanh, hiện tại kết quả tốt rồi, ai cũng không thèm nhìn.
Một đám, có mới nới cũ, nay không bằng xưa!
Mà điều Từ Hạo Vũ đau lòng chính là, Tạ Quân Ngân ngày thường lạnh lẽo với mọi thứ, nay cũng hứng thứ mà tới chỗ đạo diễn xem náo nhiệt.
Ta nói đại ca, ngài ngày thường không phải nói chân cẳng của mình không tốt, cho nên mới không muốn đứng dậy sao?
Tại sao Hứa Trăn với mới tới diễn kịch, chân cẳng của ngài lại đột nhiên không có việc gì?
Chân cẳng mà còn biết phân biệt như vậy sao? ?
Từ Hạo Vũ bị nhóm phản đồ này chọc tức đến mũi thở phì phò, hận không thể lập tức bãi công chạy lấy người.
……
“Bang!”
Sau khi tiến vào trường quay, cảnh đầu tiên Hứa Trăn quay một đoạn “Giường chiếu”.
Vai khách mời này của hắn mới ra sân liền bị bắt, sau đó bị mang đến bệnh viện phía tây để điều trị vết thương do súng bắn.
Trong lúc chờ đợi, thì có đủ loại nhân vật tới đây gặp hắn.
Hoặc thẩm vấn, hoặc chiêu hàng, hoặc nói bóng nói gió hỏi hắn một ít vấn đề.
Hứa Trăn căn bản không biết nhóm người này là ai, cũng không cần diễn kịch, chỉ cần in lặng coi như không nghe không biết, toàn bộ hành trình bảo trì trầm mặc, so với xác chết thì còn dễ diễn hơn.
Khó khăn thực sự nằm ở cảnh thứ hai.
Trong cảnh này, nữ chính Trần Lộ do Lâm Gia đóng sẽ lên sân.
Theo kế hoạch, một trong những người của Trần Lộ sẽ lợi dụng một loạt sự cố để mạnh mẽ trộm Hứa Trăn ra khỏi phòng bệnh.
Rồi sau đó, Trần Lộ sớm đã chuẩn bị xe jeep, mang hắn từ cửa vận chuyển nước của bệnh viên, nghênh ngang rời đi.
Cảnh quay của Hứa Trăn sắp bắt đầu, không ít người vây tới chỗ máy theo dõi của đạo diễn, rửa mắt mong chờ diễn xuất của hắn.
Ở hàng sau của xe jeep, Hứa Trăn hơi chống người lên, thần sắc ngưng trọng mà nhìn về phía Lâm Gia đang ngồi ở hàng ghế đầu, trầm giọng nói: "Cô có biết mình đang làm gì không?"
Lúc này Lâm Gia đang ở trong cảnh quay, vẻ mềm mại thường ngày đã không còn, cô cầm vô lăng hơi rũ mắt xuống, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, nói: "Đương nhiên biết, tôi muốn mang cậu đi!”
Một tia lo lâu hiện lên trong mắt Hứa Trăn, hắn nói: “Đừng hồ nháo! Bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện ra tôi đã biến mất, cả cô cũng không thấy, như vậy cô căn bản không thể rửa sạch được hiềm nghi này!”
“Tôi cũng không định rửa sạch,” Lâm Gia hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói, “Từ nay về sau, tôi sẽ không trở về tổng bộ đặc công nữa mà hiện tại tôi đưa cậu về Diên An.”
Lời này của cô khiến cho Hứa Trăn đang nằm ở hàng ghế sau đột nhiên mở to mắt.
Ánh mắt dần chuyển từ khiếp sợ sang phẫn nộ, hắn đột nhiên chống người dậy từ hàng ghế sau, môi khẽ run lên, quát lớn: "Cô…đồ hỗn trướng!”
Lâm Gia bị âm thanh thình lình này làm cho hoảng sợ.
Cô nhíu mày lại, sau một lúc lâu không nói gì.
“Cô có biết mình quan trọng như thế nào không?” Trong giọng nói của Hứa Trăn rõ ràng mang theo tức giận, “Tổ chức đã bỏ ra bao nhiêu công sức để đưa cô vào tổng bộ đặc công?”
“Cô lại nói bỏ liền bỏ, như vậy rất dễ bị bại lô? !”
Lâm Gia hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn, kìm nén tức giận nói: “Chuyện này không dễ dàng đúng không? Tôi bại lộ, nhưng đổi lấy mạng sống của cậu, như vậy cũng rất có giá trị!”
“Giá trị cái rắm!”
Hứa Trăn càng nói âm vực càng cao, trong giọng nói hiện rõ sự run rẩy, hắn nói: "Mạng này của tôi thì có giá trị gì? Nếu như cô không rời đi, thì thời khắc mấu chốt còn có thể cứu biết bao nhiêu mạng người?”
“Ai sẽ biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai?” Giọng nói của Lâm Gia dần dần lạnh xuống, “Tôi không có khả năng trơ mắt nhìn thấy đồng đội của mình hăng hái chiếu đấu vì tổ chức, nhưng cuối cùng khi chết cũng không có một ai quan tâm!”
……
Bên sân, một đám người bừng bừng hứng thú xem hai người biểu diễn, càng xem càng thấy mới lạ.
Hiện tại chưa bàn tới diễn xuất của Hứa Trăn….
Thế nhưng về phần Lâm Gia, trước đây họ lại không biết kỹ năng diễn xuất của cô lại tốt như vậy?
Chẳng lẽ đây là mang diễn trong truyền thuyết? ?
Những người vây xem đều rất ngạc nhiên với màn thể hiện tuyệt vời của Lâm Gia, mà lúc này ở sau máy quay, bản thân Lâm Gia cũng đã đặt đến đỉnh cao.
Ôi trời…
Ta đã bao lâu rồi chưa diễn chung với A Trăn?
Còn nhớ lần đầu tiên gặp được hắn ở đoàn phim “Dạ Vũ Giang Hồ”, cứ tưởng đó là sự khởi đầu cho lần hợp tác của họ, nhưng không ngờ lại là đỉnh cao...
Lâm Gia hiện tại đã không còn cầu có thể diễn vai tình lữ màn ảnh với Hứa Trăn nữa.
Chỉ cần có thể phối hợp diễn chung là được rồi.
Nói ví dụ như cảnh quay giải cứu đồng đội này, thật sự quá đẹp!
Ngươi còn muốn gì nữa? tình nghĩa đồng chí cách mạng chẳng lẽ không phải tình sao?
Tình còn quý với vàng! Không tiếp thu bất luận phản bác gì! !
Lâm Gia cứ như vậy mà tự an ủi bản thân, cảm giác sinh mệnh đã được thăng hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận