Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 983: Mai Tử Hoàng Thời Vũ

Cuộc họp này khiến cho mọi người đều có cảm giác phức tạp.
Hoàn Ngu đúng là vì một bộ phim mời không ít đại lão, các phương diện khác cũng được chuẩn bị rất đầy đủ.
Hứa Trăn rất hài lòng với công tác chuẩn bị của bộ phim này, nhưng hắn luôn có cảm giác bản thân hình như bị người ta bán.
Sau khi tan họp, Hứa Trăn bất đắc dĩ thở dài rồi nhắn tin cho Trần Chính Hào nói sự thật về việc Từ tổng bảo mình đi làm quen cô Điêu, nhờ anh Hào hỗ trợ giới thiệu.
Nếu có công việc phù hợp để mình có thể giúp đỡ tí gì cho đoàn phim thì tốt nhất, cái này gọi là "Không giơ tay đánh mặt người cười".
Trần Chính Hào đương nhiên sẽ không từ chối loại chuyện này.
Với địa vị trong giới hiện giờ của Hứa Trăn, nếu chỉ muốn làm quen Điêu Diễm Hồng ở mức độ quen biết giao lưu thông thường thì tuyệt đối không tính là đường đột.
Trần Chính Hào lập tức gửi cho hắn định vị của đoàn phim "Mai Tử Hoàng Thời Vũ" để hắn lúc nào rảnh thì tới.
...
Xế chiều hôm đó, Trần Chính Hào lái xe đến địa điểm mà đoàn phim hiện đang thuê.
Là chỉ đạo kỹ thuật diễn xuất, kỳ thật Trần Chính Hào rất ít khi nhúng tay vào giai đoạn chuẩn bị trước khi quay.
Nhưng Hứa Trăn đã mở miệng thì gã chắc chắn phải để tâm qua hỏi một chút, cố gắng giúp đối phương tạo được ấn tượng tốt với cô Điêu.
—— Thẳng thắn mà nói thì tính tình của Điêu Diễm Hồng rất cố chấp và nghiêm khắc, cũng không phải dễ ở chung.
Một lời không hợp sẽ dễ chọc giận bà ấy nên cần phải cẩn thận vạn phần mới được.
Khi đến tầng dưới ký túc xá, bên đoàn phim phái một nhân viên xuống đón gã.
Trần Chính Hào nhìn bộ dáng sầu mi khổ não của người này mà hỏi: "Làm sao vậy Tiểu Đậu?"
Nhân viên tên là "Tiểu Đậu" thở dài, chỉ tay lên lầu trên rồi nói: "Ai, bầu không khí trên lầu không tốt lắm."
"Anh phải cẩn thận."
Trần Chính Hào theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua văn phòng trên lầu, khẽ gật đầu một cái.
Không cần phải nói, lại có mâu thuẫn.
Về phần vì sao có mâu thuẫn...
Mọi người đều hiểu.
Tiểu Đậu ủ rũ cúi đầu dẫn Trần Chính Hào vào đại sảnh văn phòng, đi thang máy thẳng lên tầng mười lăm.
Nhân lúc trong thang máy, Tiểu Đậu nhịn không được nhỏ giọng thầm thì nói: "Đã gần tới thời điểm phải khai máy vậy mà còn một đống chuyện chưa quyết định xong."
"Một số đồ hóa trang đưa tới không đạt tiêu chuẩn."
"Kịch bản lại có thay đổi."
"Cũng không quyết định được mấy vai diễn nhân vật nhỏ, ai..."
Trần Chính Hào im lặng trong chốc lát, đẩy mắt kính trên sống mũi lên rồi nói: "Lần đầu Cô Điêu làm nhà sản xuất nên làm việc tương đối nghiêm khắc."
Tiểu Đậu thở dài, nói: "Xin anh thương xót chứ hai ngày nay phỏng vấn diễn viên muốn điên rồi..."
"Anh là chỉ đạo kỹ thuật diễn xuất cũng nên cho chút ý kiến đi."
Trần Chính Hào quay đầu nhìn hắn vừa muốn mở miệng thì nghe "Đinh" một tiếng, thang máy đã đến tầng mười lăm.
Hai người thuận thế ngừng nói chuyện.
Ra khỏi thang máy, Tiểu Đậu dẫn Trần Chính Hào đi dọc theo hành lang phía tây.
Gần tới trước cửa phòng hội nghị đã nghe một giọng nữ rất lớn xuyên thấu qua tấm cửa gỗ thật dày, âm vang hùng hồn truyền ra ngoài lọt vào trong tai hai người.
"Yêu cầu của tôi rất khắt khe sao?"
"Nhân vật này cho dù xuất hiện không có mấy cảnh nhưng cũng không thể tùy tiện tìm chứ?"
Giọng nữ này lại nói: "Vẫn phải đạt yêu cầu cơ bản nhất chứ!"
"..."
Trong lúc giọng nữ này đang nói, Tiểu Đậu bất chấp đẩy cửa vào.
Mấy người trong phòng lập tức dừng thảo luận mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Nhìn thấy Trần Chính Hào tới thì đám người nhao nhao cười chào hỏi gã.
Một người nam đầu hói trong đó lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Trần Chính Hào, nói: "Chính Hào, cậu tới đúng lúc lắm."
"Vừa rồi bọn họ có đề cử một đứa trẻ tới thì bị chị Điêu đuổi đi."
Lời này vừa nói ra, một nữ trung niên tóc xoăn mặc chiếc áo lông trắng đang ngồi trên bàn hội nghị bĩu môi, nói: "Ơ kìa, lời của ông không thuận tai tôi đấy, cái gì mà bị tôi đuổi đi?"
"Cậu bé vừa rồi đúng là không đạt mà."
Người phụ nữ trung niên tóc xoăn này chính là nhà sản xuất bộ phim "Mai Tử Hoàng Thời Vũ", ba lần đoạt giải ảnh hậu, Điêu Diễm Hồng.
Trần Chính Hào mỉm cười gật đầu với Điêu Diễm Hồng, thuận thế ngồi xuống bàn dài dựa vào khung cửa rồi nói: "Chị Hồng muốn tìm diễn viên cho vai diễn nào?"
Điêu Diễm Hồng liếc nhìn xấp tài liệu trên tay, nói: "Vừa rồi chúng tôi đang nói đến vai nam chính Tiêu Thanh Hòa thời niên thiếu."
Nói đến đây, lông mày bà cau lại, nói: "Chính Hào cậu phải phân xử cho tôi, đã nói là thời niên thiếu thì dù sao cũng phải cho tìm cho tôi một người trẻ tuổi chứ?"
"Người diễn vai học sinh tối thiểu phải dưới ba mươi tuổi nhìn mới có khí chất của học sinh, cậu không thể đưa một ông lão đến lừa gạt khán giả được."
Trần Chính Hào mỉm cười, không bình luận, nói: "Chị Hồng muốn tìm kiểu người gì?"
Điêu Diễm Hồng khoát khoát tay, nói: "Trời ơi, tôi nào có yêu cầu gì đâu."
"Mặt mũi cũng không cần quá khôi ngô nhưng tối thiểu phải sạch sẽ, đi đứng nhẹ nhàng khoan thai nếu không khán giả không thể nào đồng tình."
"Người cao lớn thô kệch đen đúa chắc chắn không được."
"À phải rồi, tôi nói là mặt mộc nha vì nhân vật này không thể trang điểm, nên nếu vẫn phải đánh phấn lót thì cũng thật khó coi."
"Dáng người nhất định phải gầy gò, con trai nhà nghèo mà mập mạp chắc chắn là không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận