Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1007: Diễn Xuất Rất Tốt

Các diễn viên trên sân khấu biểu diễn rất đáng gờm, khóc lớn cười to vô cùng xốc nổi.
Phim điện ảnh lại không thể diễn như vậy được.
Chẳng qua, trước đó Hứa Trăn đã đảm bảo với gã, đạo diễn Ngô Nham chỉ phụ trách đưa ra yêu cầu, về phần cụ thể làm sao đạt được thì tất cả do hắn phụ trách.
Nếu đối phương đã nói như vậy thì đạo diễn Ngô cũng chỉ có thể nghe theo.
Mấy phút sau, hiện trường đã chuẩn bị sẵn sàng, nhóm diễn viên chính thức vào sân.
Phân cảnh này rất đơn giản: nói về thời điểm Thẩm Thế Hà vừa tới viện mồ côi thì trùng hợp nhìn thấy một thiếu niên bị bệnh thiểu năng gầy yếu bị nhóm bạn bắt nạt.
Hắn mở miệng mắng cho đám bạn bắt nạt một trận và lấy được cảm tình tốt của thiếu niên bị bệnh thiểu năng.
"Màn hai, cảnh một, lần thứ nhất!"
"Cộp!"
Sau khi tiếng gõ thanh thúy vang lên, biểu diễn chính thức bắt đầu.
Tất cả mọi người trong đoàn phim lập tức tiến vào trạng thái hành động, tinh thần tập trung cao độ; mấy người bên phía nhãn hàng tới đây cũng tò mò đi đến bên cạnh đạo diễn muốn xem cảnh quay này diễn ra sao.
Chỉ thấy Hứa Trăn trong vai Thẩm Thế Hà ngồi trên xe lăn lẳng lặng ngẩng đầu nhìn sang một gốc cây liễu bên trong sân.
Mà lúc này Hạo Hạo trong vai thiếu niên Đông Đông thì đang ngồi xổm ở dưới gốc cây liễu chơi với mấy cục đá.
Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, Hạo Hạo ngẩng đầu lên nhìn về phía Thế Hà cách đó không xa, trên mặt lộ chút vặn vẹo, hơi chút ngốc nghếch, nhưng lại tươi cười rạng rỡ đầy thiện ý.
Hứa Trăn hơi ngơ ngác, bốn mắt nhìn nhau với Hạo Hạo.
Mà đúng lúc này, một đám con nít choai choai chạy "vùn vụt" như cá diếc sang sông tới gốc cây liễu, trong đó có một tên mập mạp vọt thẳng đến chỗ Hạo Hạo, đặt mông cưỡi lên người nó, giơ một cây gỗ trong tay lên mà dương dương đắc ý la to: "Giá! Giá!"
Hạo Hạo dáng người nhỏ gầy bị thân thể mập mạp của nó ngồi lên ra sức giãy dụa, trong miệng phát ra âm thanh đau khổ "Ô ô".
Mà đứa trẻ khác thì ở bên cạnh đùa giỡn, vừa cười vừa hô to "Bò đi!", lại còn tay đấm chân đá vào người Hạo Hạo.
Hứa Trăn trong vai Thế Hà nhìn cảnh hoang đường trước mắt, trong mắt chán ghét mà bật cười một tiếng.
Hắn lẳng lặng nhìn chốc lát rồi bỗng nhiên lớn tiếng quát: "Này, đầu heo!"
Đứa mập mạp đang cưỡi trên người Hạo Hạo theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại.
Thế Hà cười lạnh một tiếng, ngoẹo đầu, nói: "Nói nhóc đấy, đầu heo."
Đứa mập mạp nghe rõ ràng tiếng gọi này thì nổi trận lôi đình, lập tức nhảy xuống khỏi người Hạo Hạo, nhanh chân đi đến chỗ Thế Hà, dùng chân hung hăng đá vào xe lăn của hắn.
Nhanh như chớp... "Keng!"
Xe lăn bị nó đạp lăn ra một đoạn, nặng nề đụng vào chân tường cách đó không xa.
Va chạm như vậy, thân thể Thế Hà ngồi trên xe lăn bị chấn động, nhưng trên mặt hắn lại không hề sợ hãi mà ngược lại khinh miệt ngẩng đầu cười nói: "Mập như con heo mà chỉ có chút sức lực đó thôi à?"
Trong lúc hai người nói chuyện, mấy đứa nhóc còn lại bỏ qua Hạo Hạo mà nhao nhao chạy ra sau lưng hắn, bao vây hắn quanh góc chân tường này.
Hạo Hạo từ dưới đất bò lên, trên tóc trên mặt trên người dính đầy đất.
Nó nhìn Thế Hà một bên bị người vây quanh, miệng kêu lên "a, a", nhìn qua có chút không biết phải làm sao.
Lúc này, nhóc mập mạp đã bị Thế Hà khiêu khích nên tức giận đi tới chỗ hắn vung nắm đấm lên muốn đánh người.
Nhưng mà lúc này Thế Hà lại ngóc đầu lên, trước nó một bước kêu lên: "Đánh à!"
Trong mắt hắn hiện ra ánh mắt hung dữ, lạnh lùng quát: "Có gan thì đánh đi!"
Đứa mập mạp ngạc nhiên dừng tay.
Nó nháy cặp mắt ti hí của mình rồi mím môi một cái, bị tiếng hét của đối phương hù dọa.
Thế Hà khinh bỉ xùy cười một tiếng, từ từ nói: "Nhóc biết cái gì gọi là liệt nửa người trên hay không?"
"Là người tao không có cảm giác nên vốn dĩ không biết đau."
Hắn ngửa đầu nhìn tiểu mập mạp trước mặt, nói: "Nhóc muốn đánh thì cứ tha hồ đánh."
"Tới đây, sao lại không đánh?"
Lúc nói chuyện, giọng hắn càng lúc càng cao, vẻ điên cuồng trong mắt cũng càng ngày càng nghiêm trọng, phẫn nộ quát: "Anh để cho nhóc đánh đấy đồ hèn nhát!"
Nhóc mập mạp bị dồn ép, bỗng nhiên vung nắm đấm lên đánh mạnh một quyền lên trán Thế Hà.
Thế Hà bị hắn đánh một cái nghiêng đầu, một tia máu tươi từ thái dương hắn tràn ra ào ạt chảy dọc theo gò má.
Hắn cắn răng, cúi đầu thở dốc một tiếng, sau đó lại nhanh chóng chỉnh đầu ngay ngắn trở về.
Máu tươi chảy qua mắt phải của Thế Hà làm cho lúc hắn mở mắt ra lần nữa thì mắt phải đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Thế Hà ngẩng đầu lên, trên mặt không có chút biểu cảm thống khổ nào, ngược lại còn mang vẻ mặt trêu tức nhìn thằng nhóc mập mạp trước mặt mà nói: "Chỉ có như vậy?"
"Anh đã nói với nhóc là anh không biết đau mà."
Hắn lè lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm máu chảy tới bên môi, lại hất cằm lên, trong mắt bỗng nhiên lóe ra một tia hung ác.
Trong một tích tắc này, không riêng gì đứa mập mạp trước mắt mà ngay cả nhân viên trong trường quay cũng phải rùng mình một cái.
Tình trạng vết thương thê thảm phối hợp với gương mặt tái nhợt của hắn nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Mà ánh mắt này của hắn làm cho người ta trong nháy mắt quên đi đây là người khuyết tật bị liệt nửa người trên, giống như sau một khắc nữa hắn sẽ nổi máu giết người!
"Tới đi, tiếp tục đi."
Thế Hà gắt gao nhìn chăm chú mập mạp trước mặt mà bật cười nói: "Sao lại không đánh?"
Hắn trừng con mắt đỏ tươi, quát: "Có bản lĩnh thì mày đánh chết tao đi!"
Ở đối diện hắn, thằng nhóc mập mạp cứng đờ run lập cập.
Toàn thân nó phát run, hơi thở dồn dập rồi "oa" một tiếng khóc lên, sau đó bỏ chạy thục mạng.
...
"Cắt!"
Một lát sau, cảnh diễn đã quay xong nhưng toàn trường vẫn yên tĩnh như chốn không người.
Trong cảnh diễn này từ đầu tới đuôi cũng chỉ có một mình Hứa Trăn nói chuyện, nhóm diễn viên đặc biệt diễn cùng đều không có lời thoại.
Nhưng mà không có lời thoại lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến trình độ hoàn thành của cảnh này.
Ở bên ngoài phim trường, đám người Ngô Nham và Từ Hãn đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Cho đến vài giây sau, khi Hứa Trăn ở trong sân hỏi thăm tình hình quay thì Ngô Nham mới đưa ngón tay ra dấu "Ok", thấp giọng nói: "Mấy diễn viên đặc biệt này... cũng diễn tốt giống như Thái Thực Tiễn diễn vậy."
Điêu Diễm Hồng lộ vẻ mặt khinh thường nói: "Tôi đã nói với các người rồi, đứng ở đầu ngọn gió..."
"Bà ngậm miệng đi." Từ Hãn không khách khí ngắt lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận