Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 925: Sát Thủ Mặt Lạnh

Nhưng một khắc này, người xem toàn trường trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lẫn nhau, phảng phất nghe được âm thanh long trời lở đất.
Giọng nói này...
Là, Từ Hạo Vũ sao?
Vì cái gì nghe giống như vậy! ?
Giọng của Từ Hạo Vũ cực dễ nhận biết, không hùng hậu, nhưng lại trong sáng, hơi chút giọng mũi, cảm giác vô cùng trai trẻ
Mặc dù bản lĩnh đọc thoại là không có, nhưng âm sắc của anh ta lại không tệ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Từ Hãn có can đảm dám tự phối âm.
Mà đoạn Hứa Trăn vừa phối âm, trong tình huống không so sánh lại như là chính Từ Hạo Vũ nói.
Ngữ điệu, nhả chữ, khí chất, thói quen phát âm hoàn toàn nhất trí.
Nhưng hết lần này tới lần khác...
Từ Hạo Vũ không có khả năng trình diễn lời thoại tốt đến như vậy.
Cái tình huống gì đây! ?
"Cao thúc, bên trong đã không an toàn," mà lúc này Hứa Trăn không ngừng phối âm, hắn vẫn như cũ dùng giọng tỉnh táo mà chắc chắn nói, "Tôi đã sai người mua vé tàu, trước hừng đông ngày mai thúc nhất định phải rời Thượng Hải."
Trong màn hình, lão bản ngơ ngác nhìn Từ Hạo Vũ hồi lâu, mới rốt cuộc gật đầu nói: "Được."
Vừa nói chuyện lúc, ông vừa dẫn Từ Hạo Vũ vào sâu trong cửa hàng.
Hai người đổ đồ vật trong rương lên trên một cái bàn, lập tức chia ra kiểm trắc.
Từ Hạo Vũ vẫn luôn diễn mặt không cảm xúc, ngược lại, lão bản cửa hàng dần thay đổi sắc mặt, vành mắt dần đỏ.
Gian phòng chỉ sáng lờ mờ, độc một ngọn đèn dầu, hai người cúi đầu liếc nhìn đồ vật, chỉ có thể nghe thấy tiếng giấy sột soạt mà không có tiếng người, yên tĩnh đến đáng sợ.
Một lát sau, Từ Hạo Vũ cầm lấy một túi hồ sơ hơi cũ, mở ra nhìn chằm chằm văn tự bên trên, ngưng động tác tìm đồ.
Lão bản cửa hàng nghiêng đầu hỏi: "Cái gì đó?"
Từ Hạo Vũ trầm mặc thật lâu mới rốt cuộc mở miệng, giọng hơi có vẻ trầm thấp nói: "Này là... hồ sơ của Lộ Lộ."
Vừa rồi vẫn luôn dùng giọng bình tĩnh, một khắc này bỗng nhiên xuất hiện một tia chấn động.
Từ Hạo Vũ lẳng lặng xem tờ giấy trong tay, nói: "Nàng hẳn là đã trộm được bản thật, ngụy tạo một phần hồ sơ giả đặt tại tổng bộ đặc công."
Lão bản nghe nói như thế, nhất thời tinh thần khẩn trương nói: "Tiểu ny tử này ăn gan hùm mật sói rồi à? Còn dám giữ bản thật lại! ?"
Khi nói chuyện, ông cũng lập tức đưa tay túm phần hồ sơ kia, ý đồ tiêu hủy.
Nhưng cú vồ này không trúng.
"Cao thúc..."
Hiện trường, loa phát thanh truyền ra tiếng hít thở có phần run rẩy.
"Cao thúc, thúc để tôi nhìn thêm lát."
Trong màn hình, Từ Hạo Vũ vẫn như cũ cúi thấp đầu, mặt bình tĩnh không có bất luận biểu cảm gì.
Nhưng giọng của hắn lại ngăn không được hơi phát run, một khắc này, người xem chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên nắm chặt.
"Tôi..."
Giọng Từ Hạo Vũ hơi khựng lại, ngữ khí từ đầu đến cuối bình tĩnh bỗng nhiên có thêm mấy phần nghẹn ngào, nói: "Tôi giữ lại ảnh chụp làm kỷ niệm có được không?"
Ngay lúc đó, đại sảnh hoàn toàn yên lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Đây rốt cuộc... là tình huống gì?
Đây rõ ràng là giọng của Từ Hạo Vũ, nhưng lại có kỹ thuật diễn khác một trời một vực với Từ Hạo Vũ...
Hay do hai năm này anh ta vẫn luôn khổ luyện lời kịch, chỉ chờ cho người xem một kinh hỉ! ?
"Sát thủ mặt lạnh" mới mở miệng, lập tức đưa một trận sóng to gió lớn tới đại sảnh.
Người xem ngơ ngác xem hình ảnh màn hình lớn bày ra, nghe giọng loa phát thanh truyền ra, chỉ cảm thấy trong lòng có một vạn câu rãnh muốn ói, nhưng nhất thời cũng không biết nên phun từ đâu.
Trên sân khấu thần tiên đánh nhau "Lắng nghe giọng nói" này, người khác đều phối âm cho kinh điển, duy chỉ vị thần tiên này phối âm cho Từ Hạo Vũ.
Hết lần này tới lần khác, vị thần tiên vậy mà dùng nhân vật của Từ Hạo Vũ, dùng giọng nói của Từ Hạo Vũ, bày ra kỹ thuật đỉnh cấp giới lồng tiếng.
Hình ảnh chiếu Từ Hạo Vũ biểu hiện cứng ngắc, ánh mắt ngốc trệ, nhưng phối thêm giọng thâm trầm tinh tế lại không hiểu có cảm giác khắc chế ẩn nhẫn, mối tình thắm thiết.
Cảm giác quỷ dị không hài hòa khiến người xem run rẩy trong lòng.
"Ngọa tào, có độc..."
Trên khán đài có cô gái ăn diện xinh xắn nhịn không được nói tục, lẩm bẩm: "Tôi thế nhưng cảm giác Từ Hạo Vũ quá ngầu!"
Một bên, đồng bạn như gà con mổ thóc liên tục gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, thật ngầu!"
"Tôi vừa rồi nghe câu để tôi nhìn thêm lát của anh ta mà đau lòng, nước mắt kém chút rớt xuống!"
Chung quanh, người khác cũng phụ họa nói: "Tôi lần đầu thích mặt Từ Hạo Vũ, như thế này mới thấy ngũ quan của anh ta kỳ thật cũng không tệ, hẳn là mày kiếm mắt sáng tiêu chuẩn nhỉ?"
"Tôi thế mà thấy được ánh sáng phát ra từ mắt anh ta, có phải tôi đã bị bệnh tăng nhãn áp hay không?"
"Kỳ thật giọng của Từ Hạo Vũ cũng dễ nghe, rất trong trẻo nha."
"Ha ha ha, êm tai cũng không phải do giọng anh ta tốt, là do lão sư Mặt lạnh phối ra!"
"Lão sư Mặt lạnh quá trẻ rồi, này là học sinh tiểu học biến đổi giọng hay sao?"
"..."
Một đoạn phối âm ba phút rất nhanh liền kết thúc, nhưng người xem hiện trường nghị luận càng ngày càng nhiệt, không đừng được.
Đám người cao hứng bừng bừng suy đoán thân phận "sát thủ mặt lạnh", nhưng không hề có chút phương hướng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận