Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 497: Chưa Tan Ca

“Ca!”
Tràng diễn này vẫn chưa quay xong nhưng đạo diễn Sở Kiêu Hùng đã kêu đình, nhíu mày nói: “Vừa rồi biểu cảm của Cảnh Duệ quá mức cố tình.”
“Cảm xúc của đoạn này đứng là phức tạp nhưng không phải cảm xúc nào cũng có thể diễn được."
“Diễn xuất không có vạn năng như cậu tượng tưởng.”
“Tiêu Cảnh Duệ phát hiện phụ thân muốn giết bằng hữu của mình, lúc này cảm xúc chủ yếu chính là áy náy, lát nữa cậu chỉ cần diễn cảm xúc áy náy là được…”
Sở Kiêu Hùng đi đến giữa sân, vẻ mặt bất đắc dĩ mà bắt đầu cho giảng giải cho y.
Mà bên sân, Kiều Phong xem đến có chút buồn cười, không biết là nên cao hứng hay là nên bất đắc dĩ.
Hắn biết người thanh niên đóng vai Tiêu Cảnh Duệ kia, biết người này là đồng học của Hứa Trăn ở Trung Hí.
Kỹ năng diễn xuất của y không tính là kém cỏi, chỉ là hơi cứng ngắt và hí kích hóa lên một chút mà thôi.
Trình độ này đặt ở trong đoàn phim thì ký thật qua loa đại khái cũng có thể thông qua.
Nhưng cố tình tác phẩm xuất đạo đầu tiên của y lại đứng chung khung hình với A Trăn nhà mình, sự chênh lệch này nhìn qua đúng là thảm không nỡ nhìn.
Diễn viên đóng Cảnh Duệ đã phải lăn lộn hơn nửa ngày trên phim trường, NG tổng cộng ba lần, nhưng hiểu quả diễn xuất không những không cải thiện mà ngày càng trở nên cứng nhắc hơn.
Bên sân, Tống Úc nhịn không được đào đào lỗ tai, vẻ mặt khinh thường nói: “Cũng không biết đứa nhỏ này đang phân cao thấp với ai!”
“Chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ cần mình nghiêm túc, thì có thể đuổi kịp tiết tấu của Hứa Trăn.”
“Ý nghĩ vậy cũng quá kỳ lạ.”
Kiều Phong nhìn nhìn tin tức trên điện thoại, nhíu mày nói: “Thái tổng đã đến nhà hàng rồi, phải làm sao đây, Hứa Trăn còn phải ở đây bao lâu nữa?”
Tống Úc nghĩ nghĩ, đứng dậy nói: “Tính, giao cho tôi đi, để tôi đi giúp hắn!”
“Còn không ra quân mã thì đến nửa đêm cũng chưa được ăn cơm!”
Nói xong, gã đặt điện thoại xuống, từ bên sân đứng lên, đi về phía Tiêu Cảnh Duệ đang mặt ủ mày ê bên kia.
“Vừa rồi nơi đó cậu không cần cố tình run rẩy, cảm xúc tới rồi liền diễn, đến không được cũng không quan hệ……”
Trong phim trường, Hứa Trăn đang từng bước hướng dẫn cho Cảnh Duệ, để cho y biết mấu chốt của cảnh này nằm ở đâu. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Tống Úc đang lảo đảo lắc lư mà đi qua bên này.
Vẻ mặt Hứa Trăn áy náy mà xua xua tay với gã, vừa định khuyên gã đi trước thì Tống Úc lại ngắt lời, nói: “A Trăn, cậu cứ tránh qua chỗ khác, anh có mấy câu muốn nói với Cạnh Duệ.”
Diễn viên đóng vai Cảnh Duệ ngẩn ngơ, vừa định đặt câu hỏi, nhưng Tống Úc cũng không giải thích mà kéo y sang một bên, nói: “Có muốn cảnh này được thông qua không?”
Cảnh Duệ tuy rằng có điểm ngốc, nhưng cũng biết vị học trưởng này nổi danh là phái thực lực, vì thế thái độ tương đương đoan chính, thành khẩn nói: “Muốn, sư huynh mau chỉ điểm cho em!”
Tống Úc xoa eo, duỗi tay chỉ chỉ chung quanh, nói: “Cậu nhìn xem, bởi vì cậu diễn không tốt cho nên làm hại mọi người cũng phải tăng ca cùng cậu, cậu có thấy áy náy không?”
Vừa nghe lời này, Cảnh Duệ tức khắc đỏ bừng mặt, cúi đầu nói: “Áy náy.”
Tống Úc lại giơ tay chỉ chỉ Hứa Trăn cách đó không xa, nói: “Cậu lại nhìn bên kia, bạn học Hứa Trăn của cậu, người ta cùng cậu giống nhau, cùng học một trường, nhưng người ta lại nổi tiếng hơn cậu, lớn lên đẹp trai hơn cậu, hơn nữa kỹ năng diễn xuất của mạnh hơn cậu rất nhiều.”
“Mặc kệ cậu nổ lực như thế nào thì cũng không theo kịp, cậu có khó chịu hay tức giận không?”
Cảnh Duệ nghe vậy ngẩn ngơ, sau một lúc lâu, rốt cuộc vẻ mặt đưa đám nói: “Sư huynh, em không tức giận, em chỉ đau lòng…”
Tống Úc xua xua tay, nói: “Đau lòng cũng đúng, không khác ý kia cho lắm.”
Nói tới đây, gã nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: “Cảnh Duệ nhìn thấy lão cha muốn tìm người giết chết bằng hữu của mình, đây chính là ấy náy.”
“Phát hiện bằng hữu của mình đến Kim Lăng không phải tìm hắn chơi mà là tới tham dự đoạt đích, đây là đau lòng.”
“Cho nên tâm trạng hiện tại của Tiêu Cảnh Duệ cũng giống như cậu, vừa áy náy vừa đau lòng!”
Diễn viên đóng vai Cảnh Duệ bị gã đẩy trở lại phim trường, quay đầu nhìn nhìn Tống Úc, lại nhìn nhìn Hứa Trăn, vẻ mặt mộng bức.
Bên sân Sở Kiêu Hùng không biết bọn họ vừa rồi lẩm nhẩm nói cái gì, chỉ nhìn thời gian không sai biệt lắm, hỏi: “Thế nào, Cảnh Duệ, lại diễn một lần nữa?”
Cảnh Duệ cứng họng sau một lúc lâu, rốt cuộc gật gật đầu, ý bảo chính mình chuẩn bị sẵn sàng.
……
“Bang!”
Bảng phân cảnh vang lên, tràng diễn thứ bảy của cảnh này chính thức bắt đầu.
Một lát sau, hai người lại lần nữa bốn mắt nhìn nhau, Hứa Trăn cố ý đem hàn ý trong mắt thu liễm một chút, tương đối ôn hòa mà nhìn về phía Cảnh Duệ, thấp giọng nói: “Cũng đến lúc ta nên rời đi rồi.”
Nói xong lời này, hắn cố tình đem ánh mắt dời đi, để cho Cảnh Duệ có thể nhập vai dễ hơn.
Cảnh Duệ ngẩng đầu lên nhìn Hứa Trăn, cảm nhận được hắn đang thu liễm khí thế, cũng cảm nhận được hắn đang cố tình dẫn dắt mình, chỉ một thoáng, một cổ thất bại nồng đậm nảy lên trong lòng.
“n, là nên dọn đi rồi……” Cảnh Duệ rũ đầu, thở dài, mặt mày chán nản nói, “Tuyết rơi rồi, Tô huynh đúng là không thể sống ở đây…”
“……”
Tuy lần diễn xuất này vẫn không quá xuất sắc, cũng không theo kịp tiết cấu của Hứa Trăn nhưng ít nhất diễn xuất mượt mà, đồng thời cảm xúc cũng rất tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận