Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 224: Diễn Xuất Thành Thục

Hứa Trăn thực sự không bận tâm nếu có ai đó đến phỏng vấn.
Rốt cuộc, tất cả đều là máy quay, cho nên nếu thêm một hoặc hai màn hình thì cũng không có gì khác nhau.
Hơn nữa cho dù bọn họ không tới, thì mỗi một cảnh quay, Hứa Trăn đều sẽ dành toàn lực để thực hiện.
“…… Bang!”
Bản phân cảnh báo hiệu, cảnh quay chính thức khởi máy.
Liễu Diễm Dương ngồi ở trên bàn ăn và đang ngấu nghiến nhai nuốt bánh bao.
Tống Úc đóng vai Triệu Tiêu Đầu ôm cánh tay đứng ở cách đó không xa, hỏi: “Bánh bao này ăn ngon vậy sao?”
Liễu Diễm Dương còn đang ăn dở bánh bao, nghe y hỏi vậy thì ngẩng đầu lên đáp: “Đương nhiên, nếu không ngon thì ta ăn nhiều như vậy sao?
“Đúng rồi, bánh bao mua chỗ nào vậy?”
Triệu Tiêu Đầu nói: “Không phải mua, là tức phụ ta làm.”
Liễu Diễm Dương hơi ngừng động tác, sau đó vội giãn cơ mặt ra, cười nói: “Thật tốt, ta còn chưa có tức phụ đây.”
Trạng thái lúc này của hắn đang thả lỏng, bởi vì Triệu Tiêu Đầu vừa rồi mới cứu hắn, cho nên Liễu Diễm Dương theo bản năng nghĩ người này là bạn không phải địch, do đó hắn mới thu liễm sát ý của bản thân.
Triệu Tiêu Đầu nhìn hắn ăn bánh bao hấp tại nhà mình mà có một không chút ái ngại, y đi tới bên cạnh bàn, rót cho hắn một ly trà, nói: "Không vội, ăn từ từ. Sau bữa ăn này, ta sẽ đưa ngươi lên đường."
Liễu Diễm Dương hỏi: “Đi chỗ nào?”
Triệu Tiêu Đầu nói: “Đi Tây Thiên.”
Liễu Diễm Dương lập tức ngừng động tác ăn bánh bao.
Bên sân, Tô Văn Bân rõ ràng thấy được khí chất trên người của hai vị diễn viên đã biến đổi.
Rõ ràng bọn họ cái gì cũng chưa nói, giữa sân cũng không có ánh đèn, nhạc nền và các công cụ khác để hỗ trợ bầu không khí, nhưng cơ thể của hai người ngay lập tức chuyển từ trạng thái buông thõng sang căng thẳng, như thể một cây cung được kéo đầy dây.
Tô Văn Bân vô cùng vừa lòng gật gật đầu.
Phi thường hảo.
Tuy hai diễn viên còn rất trẻ nhưng kỹ năng diễn xuất của họ đã trưởng thành đến không ngờ, càng thay đổi những tình tiết như vậy thì người ta mới thấy được bản lĩnh của một diễn viên.
“Ngươi là người của Cửu vương gia?” Liễu Diễm Dương buông bánh bao trên tay xuống, hỏi.
Hắn bất động thanh sắc mà dùng khăn xoa xoa tay, nụ cười trên mặt cũng nguội lạnh đi một chút khi lời nói ra khỏi miệng.
Triệu Tiêu Đầu lắc lắc đầu, nói: “Không phải.”
Liễu Diễm Dương hỏi: “Vậy ngươi vì sao phải giết ta?”
Triệu Tiêu Đầu không e dè mà nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nói: “Chiều nay, ta có một huynh đệ đi đến Túy Hương Lâu uống rượu, nhưng đã bị ngươi một chân từ trên lầu đạp xuống, ngã chết.”
Liễu Diễm Dương hơi giật mình, trạng thái căng thẳng vừa rồi trong nháy mắt lại biếng nhác xuống ba phần.
“Ồ, ta biết hắn a,” Hắn dựa thân thể về phía sau, cười khổ nói, “Ta vốn không muốn giết hắn, nhưng ai biết hắn lại chết như vậy.
“Hóa ra hắn không phải là người của Cửu vương gia.”
Triệu Tiêu Đầu nói: “Ta đã xem xét thi thể hắn, lực đá của ngươi không lớn, hắn chết là do lúc rơi không cẩn thận để gáy va vào tảng đá.
“Nhưng ta đâu thể đi tìm tảng đá kia để tính sổ, làm vậy cũng không thể đòi lại công đạo cho người nhà hắn.”
Liễu Diễm Dương bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, thở dài: “Ai, ngươi không tìm lầm người, hắn xác thật là bởi vì ta mà chết.”
Tống Úc đóng vai Triệu Tiêu Đầu chậm rãi ngồi ở đối diện bàn tròn.
Hắn nhìn Hứa Trăn hai lần chuyển biến cảm xúc, âm thầm có chút ngạc nhiên.
Hôm nay, bản thân y không hề mang theo Hứa Trăn diễn xuất.
Toàn bộ chuyển biến tiết tấu đều do Hứa Trăn tự mình nắm giữ.
Diễn xuất này thành thục hơn rất nhiều so với khi cả hai đóng chung "Tuyệt Đại Song Kiêu".
Trên phim trường, đạo diễn Tô Văn Bân ngồi trước màn hình, thỉnh thoảng liếc nhìn một nam một nữ cách đó không xa qua khóe mắt.
Hai người là phóng viên giải trí do bên phía Đằng Tấn Ảnh Thị cử đến để phỏng vấn.
Thông thường, những phóng viên này không được phép vào địa điểm quay, mà chỉ có thể thực hiện các cuộc phỏng vấn ngắn với những nhân viên chủ sang chính bên ngoài địa điểm.
Nhưng khi cả hai đến vào buổi sáng, họ cố tình thảo luận với Tô Văn Bân về việc liệu họ có thể vào và quay mổt đoạn ngắn hay không.
Sau một hồi suy nghĩ, Tô Văn Bân đồng ý, nhưng đưa ra hai điều kiện bổ sung:
Một là chỉ được mang một DV cầm tay vào, hai là đoàn làm phim phải xét duyệt cùng cắt nối biên tập phần video đã quay của họ.
Hai vị phóng viên tự nhiên là vui vẻ đồng ý.
Tô Văn Bân sở dĩ sẽ rộng lượng như vậy, 80% là vì gương mặt của nữ phóng viên kia.
Người này tên là Dương Lập Tịnh, là một trong những phóng viên giải trí giỏi nhất trong Đằng Tấn Ảnh Thị.
Chỉ số thông minh rất cao, lại còn dí dỏm hài hước, chọc trúng nỗi đau của kỹ nữ, đối khẩu dẫn đường đầy thiện ý cho người hướng nội, nhìn chung, tiếng tăm trong ngành của đối phương khá tốt.
Đằng Tấn Ảnh Thị cử cô đến phỏng vấn đoàn làm phim "Ôn Lương Châu", xem như đã cho bọn họ mặt mũi lớn, Tô Văn Bân đương nhiên muốn đối xử thích đáng với người ta một chút.
Đúng vậy, Tô Văn Bân đã thầm cam chịu, mặt mũi này chính là cho hắn.
Bởi vì trong số các tuyển thủ của liên hoan phim điện ảnh kỹ thuật số này, đoàn phim của "Ôn Lương Châu" thực sự không có thứ hạng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận