Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 464: Diễn "Mặt Than"

“Đầu tiên chúng ta phải biết mục đích của diễn xuất là gì?”
Hứa Trăn cầm một cái notebook trong tay, biểu tình nghiêm túc nói: “Anh đang “Kể chuyện” cho khán giả chứ không phải để cho khán giả nhìn thấy mình.”
"Vì là “kể chuyện” nên điều quan trọng nhất là khiến khán giả đắm chìm vào câu chuyện chứ không cần diễn ra.”
Sau khi nói xong, hắn không khỏi thầm thở dài: "Vậy nên, anh đừng cường điệu hóa biểu cảm của mình, đừng đọc lời thoại một cách “đầy đủ nhịp”, cứ tự nhiên, cũng đừng quá cố tình, anh hiểu ý của tôi đúng không?”
Từ Hạo Vũ ngồi trên sô pha đối diện với Hứa Trăn, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Thế nhưng, nếu tôi không thể hiện biểu cảm thì không phải sẽ thành “mặt than” sao?”
“Tôi không muốn bị khán giả mắng là mặt than!”
Hứa Trăn: “……”
Hắn lao lực dùng miệng lưỡi hết nửa giờ để giảng cho Từ Hạo Vũ, và rốt cuộc cũng hiểu ra một sự thật: giá trị tối thiểu của kỹ năng diễn xuất không phải là 0, mà là một con số âm.
Hơn nữa hắn cũng hiểu rõ, tại sao mấy năm nay Từ Hạo Vũ vẫn luôn lăn lộn trong đám diễn viên gạo cội nhưng kỹ năng diễn xuất lại không thể vận lên được.
—— bởi vì chênh lệch thực lực giữa hai bên thực sự quá lớn.
Từ Hạo Vũ chỉ nhìn thấy những phần chói lọi nhất từ trên người diễn viên gạo cội, nhưng lại bỏ qua những kỹ năng cơ bản.
Kết quả, gã không những không đi về phía trước mà còn lộn ngược về phía sau.
Như vậy chỉ có thể bị ngã sấp mặt mà thôi.
Hứa Trăn thừa nhận, thiên phú của mình thật sự mạnh hơn Từ Hạo Vũ, nhưng hắn cũng không phải ngay từ đầu đã có thực lực như thế này.
Từ việc phục chế biểu diễn đến luyện tập ánh mắt, từ viết tiểu truyện đến nắm bắt đặc điểm của nhân vật, mỗi buổi sáng lại luyện lời thoại từ ngày này qua ngày khác, lặp lại cách thể hiện cảm xúc….
Hắn dùng dấu chân chân thành và kiên định nhất để bước từng bước một trên con đường dài này.
So với những diễn viên lão làng cao cao tại thượng, đã dùng nửa cuộc đời của mình để công hiến cho nghệ thuật, thì Hứa Trăn thực sự có thể hiểu rõ tình trạng hiện tại của Từ Hạo Vũ hơn.
Nói một cách chính xác, thì ngươi phải diễn như thế nào trong khi ngay từ đầu ngươi chưa học được cái gì hết?
Thời gian chưa đầy ba năm, cho nên Hứa Trăn rất dễ nhớ lại tâm lý của lúc đó:
—— Hãy tìm kiếm những màn trình diễn tương tự của những người đi trước để làm tài liệu tham khảo;
—— Nắm bắt cái lớn và bỏ qua cái nhỏ, phát huy điểm mạnh và tránh điểm yếu, đó là những gì mình có thể làm!
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Hứa Trăn lại lần nữa đánh lên tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hạo Vũ, nghiêm túc nói: “Hạo Vũ ca, anh tin tôi không?”
Thái độ của Từ Hạo Vũ vô cùng đoan chính, lập tức nói: “Tin, phải tin, cậu cứ nói đi!”
“Tin sao……” Hứa Trăn nhấp nhấp miệng, nói, “Vậy anh cứ để Dương Lục Lang diện “Mặt than” đi!”
Từ Hạo Vũ: “……”
Ý gì?
Từ bỏ sao? !
Không không không, Hứa lão sư……Tôi cảm thấy mình còn có thể cứu! !
Hứa Trăn không để ý tới vẻ mặt mộng bức của gã, mà trực tiếp cúi đầu “xoạt xoạt” viết lại trên giấy, vừa viết vừa nói: “Biểu cảm, động tác, lời kịch.”
“Trước tiên cắt bỏ “biểu cảm”, anh đừng làm biểu cảm gì, cứ diện mặt than là được.”
“Động tác…… Ách, động tác cũng có thể không cần, tràng diễn ngày mai khi thấy tôi bị tát thì lập tức quỳ xuống, eo thẳng tắp, quỳ cho đến khi kết thúc.”
Nói rồi, Hứa Trăn dùng bút nhẹ nhàng chọc chọc lên gương mặt mình, suy tư một lát, mới ngẩng đầu nhìn Từ Hạo Vũ, nói: “Tôi sẽ nói những câu thoại trọng điểm nhất.”
Hắn duỗi ngón tay chỉ vào một dòng chữ trên kịch bản của Từ Hạo Vũ, nói: “Ví dụ câu này, tôi sẽ đọc qua một lần trước.”
Dứt lời, Hứa Trăn điều chỉnh hô hấp, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, mà chỉ nhìn thẳng vào gương mặt của Từ Hạo Vũ, trầm giọng nói: “Từ nhỏ Thất Lang đã cùng ta lớn lên, ta vẫn luôn chăm sóc hắn….”
Khi nói chuyện, hắn nhẹ nhàng nuốt nước miếng, nói một cách khàn khàn: “Nếu hắn có tật xấu thì đều là do ca ca không quản chặt.”
Giọng nói của Hứa Trăn dần dần cao lên, thanh âm nghẹn ngào nhưng hơi run rẩy: “Muốn đánh thì cứ đánh ta trước! Là do ta không quản được đệ đệ mình!”
Từ Hạo Vũ nghe xong lời thoại này liền không khỏi hé miệng.
Trên mặt của Hứa Trăn rõ ràng không có bất kỳ biểu cảm gì, thế nhưng, cảm xúc lại cực kỳ no đủ!
Toàn bộ đều dựa vào lời thoại!
Nếu mình có thể đọc lời thoại đến trình độ này thì cần gì phải thể hiện biểu cảm? !
Hứa Trăn nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Từ Hạo Vũ thì vội xua tan cảm xúc, mỉm cười nói: “Tối nay chúng ta chỉ tập trung vào lời thoại."
"Tôi sẽ đánh dấu trọng âm, cách đọc câu, cách nhấn nhá, trước mắt cứ để tôi làm mẫu.”
"Luyện tốt câu nào thì ghi âm lại một câu, buổi tối đi ngủ anh có thể vặn nhỏ âm lượng, đặt ở trên tủ đầu giường, đến sáng mai liền có thể bắt đầu quay."
Hứa Trăn nghiêm túc nói: “Tin tưởng tôi, tôi trước nay luôn làm như vậy, thật sự rất tốt!"
Khi Từ Hạo Vũ nghe thấy những lời này, gã cảm thấy tâm trạng nóng nảy vừa rồi đã bị một chậu nước lạnh làm xoa dịu ngay lập tức.
——Hóa ra, ta không chỉ ngu hơn người ta mà còn không nổ lực bằng hắn….
Không được a Hạo Tử, ngươi nhất định phải cố gắng lên!
Thiên phú không có thì coi như thôi nhưng về phương diện chăm chỉ, ngươi cũng không được thua! !
“Kỳ thật những thứ này tuy rằng quan trọng, nhưng cũng không phải là quan trọng nhất," Nói xong lời thoại, Hứa Trăn buông notebook trong tay xuống, nhìn Từ Hạo Vũ, nói, “Quan trọng nhất chính là logic bên trong câu chuyện."
Từ Hạo Vũ hỏi: “Logic bên trong là gì?"
Hứa Trăn nghiêm túc giải thích: “Nó ám chỉ lúc nhân vật hành động thì rốt cuộc trong đầu đang nghĩ đến cái gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận