Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 962: Diễn viên lão nghề kính nghiệp

Ngày mùng 2 tháng 4, sau khi liên lạc với Từ Hãn, Hứa Trăn ngồi máy bay đến Lộ Đảo tới thăm Từ Hạo Vũ.
Đây là lần thứ hai Hứa Trăn đi tới thành thị này.
Lần trước đến là vì tuyên truyền phim điện ảnh "Thất Cô", đi cùng với Hào Ca tới đây quay gameshow.
Chỉ là, lần trước bọn họ quay chương trình ở trên một hải đảo, còn lần này là ở trên đất liền.
Sau khi máy bay hạ cánh, Từ Hãn bên này cử một người bạn tới đón hắn, mấy người trực tiếp đón xe, từ sân bay đi đến chỗ Từ Hạo Vũ ở Trung Tâm Hỗ Trợ Người Khuyết Tật.
Người bạn này tên là Cao Thước, là một thợ chụp hình, cũng coi như là một nửa nghệ sĩ.
Cuộc sống hàng ngày của anh ta là đi dạo khắp thế giới, dùng ống kính "ghi chép cuộc sống", nghe nói là đạt không ít giải thưởng;
Thỉnh thoảng chụp chân dung cho người ta kiếm chút tiền sinh hoạt, cũng khá nổi tiếng trong giới.
Hứa Trăn nói chuyện phiếm với Cao Thước mới biết được, Trung Tâm Hỗ Trợ Người Khuyết Tật này vốn tên là "Quang Minh Gia" do một số đàn anh trong giới dẫn đầu xây dựng lên.
Sau này, trung tâm này dần dần được một số người trong xã hội quan tâm, đặc biệt là người yêu thích nghệ thuật đứng ra ủng hộ đóng góp, quy mô càng làm càng lớn, bây giờ đã đổi tên là "Quảng Trường Văn Hóa Nghệ Thuật Quang Minh" có chút danh tiếng ở địa phương.
Sau khi xuống xe, Hứa Trăn đứng ở lối vào quảng trường ngửa đầu nhìn qua quần thể kiến trúc phong cách vô cùng hiện đại ở trước mắt mà không khỏi rung động.
Hắn vốn cho rằng nơi gọi là "Trung tâm hỗ trợ" này đại khái sẽ giống như viện dưỡng lão, chỉ có một tòa nhà, nhiều nhất là thêm mấy căn nhà nhỏ.
Kết quả hoàn toàn không nghĩ đến, nơi này lại là cái...
Hình dung như thế nào đây, thị trấn nhỏ?
Khu công nghiệp?
Phố thương nghiệp dành riêng cho người đi bộ?
Lúc này thời gian còn sớm, đa số cửa hàng còn chưa mở cửa.
Hứa Trăn không vội vã đi tìm Từ Hạo Vũ, mà là đang lượn quanh một vòng đơn giản ở bên trong dưới sự hướng dẫn của Cao Thước.
"Quảng trường nghệ thuật Quang Minh" không coi là quá lớn, diện tích khoản trên ngàn mẫu, diện tích đại khái tương đương với sân trường một trường trung học bình thường.
Hứa Trăn đang đi dạo bên trong, thấy ở đây có rạp hát nhỏ, sân khấu âm nhạc cỡ nhỏ, công ty làm phim hoạt hình, tiệm chụp ảnh, cũng có một vài tiệm sách, quán ăn, quán cà phê, các nơi để nghỉ ngơi giải trí.
Mỗi cửa hàng đều có dán một thông báo ở vị trí dễ thấy, ghi: trên 70% nhân viên làm việc tại cửa hàng là người khuyết tật, nếu gây bất tiện cho quý khách, kính mong thông cảm.
Hứa Trăn đánh giá xung quanh, nhìn thấy có nhân viên ngồi xe lăn đang dán poster ở bên đường, cũng thấy một cậu trai trẻ tay chân không được cân đối cúi thấp đầu, ném hai bao rác lớn trong tay vào thùng rác.
Từ Hạo Vũ hiện bây giờ cũng đang làm loại việc này sao?
Ừm, chắc là, có thể làm được...
Hứa Trăn đơn giản đi một vòng xong, cảm giác hoàn cảnh vô cùng hài hòa, kết quả hắn từ chỗ Cao Thước lấy ra công cụ ngồi của chính mình: một chiếc xe lăn chạy bằng điện.
Nhìn thấy Hứa Trăn ngồi trên xe lăn, cũng bắt đầu điều chỉnh thử điều khiển từ xa, Cao Thước kinh ngạc đến ngây người.
Lúc gã nghe điện thoại thì đã nhìn thấy chiếc xe lăn này, nhưng gã vốn tưởng rằng cái này là Hứa Trăn mang đến giúp người khác, hoặc là dùng để quyên tặng.
Kết quả hoàn toàn không nghĩ đến lại là để chính hắn ngồi? ?
Hứa Trăn nhìn ánh mắt đờ đẫn của đối phương, hơi ngượng ngùng mà nói: "Dùng thử lái thử thôi."
"Nửa năm sau tôi phải quay một bộ phim, diễn vai một người bệnh bị liệt nửa người trên, cho nên muốn sớm thể nghiệm lối sống đó một lần."
"Ở bên ngoài ngồi xe lăn không tiện lắm, nơi này vừa vặn thích hợp."
Nói rồi, hắn chỉ chỉ cái cán điều khiển ở mặt bên hông xe lăn, ngượng ngùng nói tiếp: "Dùng miệng điều khiển xe lăn, thao tác không được tốt lắm, vẫn là phải luyện tập một chút."
Cao Thước: "..."
Được, anh nói vậy thì tôi sẽ tin.
Đây chính là diễn viên lão nghề kính nghiệp cố chấp với "nghệ thuật", bội phục bội phục.
...
Chia tay Cao Thước, Hứa Trăn lập tức tìm một góc yên tĩnh, đội mũ mang kính râm, cúi thấp đầu, khiêm tốn ngồi xuống xe lăn của mình mà xuất phát.
Người bệnh liệt nửa người trên là từ phần cổ trở xuống đã không thể cử động, bởi vậy nếu muốn tự mình điều khiển xe lăn, cũng chỉ có thể dựa vào đầu.
Hứa Trăn mua loại xe điều khiển bằng miệng, nên cần dùng miệng ngậm cán điều khiển, khống chế chuyển động xung quanh.
Mặc dù trên thị trường cũng có loại dùng động tác đầu khống chế xe lăn, nhưng giá cả vô cùng cao, cho nên sau một phen suy tính, biên kịch vẫn lựa chọn này loại.
Lúc trước Hứa Trăn ở trong phòng đã từng lén thử qua mấy lần, thao tác coi như tương đối đơn giản, lúc không chuyển hướng cũng không cần ngậm liên tục.
Nhưng mà làm cho hắn hơi bối rối là, dù đã ở Trung Tâm Hỗ Trợ Người Khuyết Tật vẫn sẽ có người chú ý đến hắn.
Trong đó có một bác gái ở tiệm bánh mì, một hai phải đưa hắn một cái bánh ngọt hình gấu nhỏ mới làm, từ chối thế nào cũng vô dụng.
Mắt thấy hắn ngồi trên xe lăn đi ngang qua cửa tiệm, bác gái này nhanh tay lẹ mắt gói gọn cái bánh ngọt treo lên cổ hắn.
Hứa Trăn: "..."
Quên đi, một lát đi qua tiệm này mua bù mấy thứ đắt tiền vậy.
Lúc này nếu dừng lại từ chối, sợ sẽ bị coi là thiểu năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận