Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 823: Bị Ảnh Hưởng

Đại ca hàng xóm nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trên tường, nói: “Đi nhanh là được, trước 8 giờ chắc chắn có thể trở về.”
Nhìn thấy Lôi Trạch Khoan lộ vẻ khó xử, lại tiếp tục nói: “Đi thôi, Đại Khoan, kéo một xe 30!”
Lôi Trạch Khoan nghe thấy giá này, rốt cuộc vẫn bị thuyết phục.
“Mẹ hai người ăn trước, con đi ra ngoài một chuyến,” Y buông bát cơm, nói khẽ với mẹ già, “Chăm sóc Radar, đừng để nó chạy loạn.”
“Buổi sáng mới vừa dẫm phải đinh, chân còn chưa lành đó.”
Mẹ già đáp ứng, Lôi Trạch Khoan lại xoa đầu nhỏ của con trai, lúc này mới mặc thêm áo khoác, ra ngoài với đại ca hàng xóm.
……
Y lái máy cày ở nhà kéo hàng, đi từ tờ mờ sáng, đến tối mịt mới về.
Những ngôi sao và mặt trăng lên cao, khuôn mặt của Lôi Trạch Khoan đầy mệt mỏi mới trở về nhà.
Y dừng chiếc máy kéo ở cổng làng, đếm tiền và đi đến quầy bán quà vặt mua cái mặt nạ Tôn Ngộ Không. Cầm chiếc mặt nạ trên tay, Lôi Trạch Khoan hào hứng bước về nhà, sải bước về phía trước, càng lúc càng nhanh, trong đôi mắt mệt mỏi hiện lên một tia hưng phấn.
Khi y bước vào sân, y đeo chiếc mặt nạ của Tôn Ngộ Không lên, đột nhiên đẩy cửa ra, làm tư thế của con khỉ và hét lên: “Lão Tôn tới đây!”.
Nhưng lúc này, chuyển cảnh, chỉ thấy, chào đón y trong nhà không phải là đứa con trai và người mẹ già như trong tưởng tượng, mà là một căn phòng đầy thôn dân.
Khi mọi người nghe thấy tiếng hét, họ kinh ngạc quay đầu lại và nhìn Lôi Trạch Khoan, người đang đeo mặt nạ với ánh mắt khác thường.
Chỉ thấy Tử Kim Quan trên đầu y lấp lánh ánh sáng nhiều màu, và cái râu tôm bằng lông gà đang run rẩy.
“Ha ha ha ha……”
Lúc này, có rất nhiều người xem trong rạp chiếu phim đều không được nhịn cười, trong đó có mấy đứa nhỏ, cười cực kì lớn tiếng, giọng trẻ con thanh thúy quanh quẩn ở trong rạp chiếu phim, tăng vài phần hài hước cho bầu không khí.
Nhưng mà cùng lúc đó, các thôn dân tụ tập ở nhà Lôi Trạch Khoan lại không cười.
Những người này thấy cảnh tượng buồn cười như thế, mỗi người có biểu cảm kì lạ, không khí nhất thời tĩnh mịch trong căn phòng tối.
Lôi Trạch Khoan thực nhanh phát hiện tình huống không đúng, y tháo mặt nạ trên mặt xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn các hương thân chung quanh, hỏi: “Sao vậy?”
Y quay đầu nhìn một vòng, nhìn thấy mẹ già ngồi ở trên mép giường, thần sắc kinh hoàng, hốc mắt phiếm hồng, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Radar đâu?”
Nghe thấy câu này, đôi mắt sưng đỏ của mẹ già lập tức chảy nước mắt, thở hổn hển mà khóc lóc kể lể nói: “Không thấy Dar……”
“Vừa rồi còn ở cửa chơi, vừa quay đầu, đã không thấy bóng dáng nữa……”
Lôi Trạch Khoan nghe câu này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Ừng ực……” Y nuốt một ngụm nước bọt, cầm trong tay mặt nạ Tôn Ngộ Không đỏ chói, cảnh tượng buồn cười như vậy, lúc này lại rất châm chọc.
……
“Radar!”
“Radar có ở đây không!”
“……”
Đêm hôm khuya khoắt, người trong thôn bật đèn pin, từng nhà tìm người khắp nơi.
Loa lớn trong thôn cũng tuần hoàn phát tin tức về đứa trẻ mất tích, những người dân trong thôn ai mà nhìn thấy thì hãy nhanh chóng đưa đứa trẻ đến ủy ban thôn.
Tuy nhiên, hơn một ngàn hộ gia đình trong thôn, nhanh chóng tìm kiếm mọi ngóc ngách trong thôn nhưng không tìm thấy gì.
Bí thư thôn dẫn đầu tìm đến tận nửa đêm, bất lực ngồi trên tảng đá lớn dưới gốc cây hòe già ở lối vào thôn, thở hổn hển ngẩng đầu lên nói với Lôi Trạch Khoan: “Đại Khoan, đừng lo lắng."
“Tôi báo án rồi, để cảnh sát đi tìm, chuyện này vẫn phải để công an giúp ……”
Nhưng mà ông ta chưa nói xong câu này, lại nghe “thịch” một tiếng, Lôi Trạch Khoan trước mắt bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt các hương thân.
“Ai……”
Người xung quanh thấy thế, vội vàng duỗi tay kéo dậy, nhưng Lôi Trạch Khoan lại liều mạng mà quỳ trên mặt đất, dùng ngón tay moi đất, nói cái gì cũng không chịu đứng lên.
“Thúc, tôi cầu xin ông, cầu xin các vị hương thân……”
Thân mình y run rẩy, nước mắt trộn lẫn nước mũi chảy xuống, nghẹn ngào khôn kể nói: “Mọi người giúp tôi với, giúp tôi tìm con trai tôi với……”
Lôi Trạch Khoan vừa nói, vừa hướng các thôn dân dập đầu, tiếng khóc càng lúc càng lớn, dần dần khóc đến mức nói không ra lời.
Nhìn thấy bộ dáng y như vậy, các thôn dân vừa mới giúp tìm đứa nhỏ không kìm được cảm động, mấy người phụ nữ lớn tuổi nhịn không được đỏ hốc mắt, quay đầu, lén lau đi nước mắt ở khóe mắt.
……
Trước màn hình, Trần Vi nhìn thấy cảnh này, không khỏi hơi nhướng mày.
Trần Chính Hào đóng vai Lôi Trạch Khoan, lần đầu tiên xuất hiện trên sân khấu, những lời nói và việc làm thấm thía, những thay đổi thoát thai hoán cốt về khí chất của y, mặc dù đáng ngạc nhiên, nhưng vẫn phù hợp với phong cách biểu diễn lâu đời của y.
Tuy nhiên, trong đoạn vừa rồi, so với y trước đây, dường như có những thay đổi vi diệu.
—— Trước đây, Trần Chính Hào có lẽ chỉ có thể lén lút rơi lệ ở những nơi không có người, biểu đạt cảm xúc của mình bằng sự kiềm chế và nhẫn nhịn.
Nhưng cảnh vừa rồi, y đang liều mạng mà khóc, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế, thậm chí quỳ trên mặt đất, đập đầu xuống đất.
Điểm khóc của Trần Vi tương đối cao, cô không khóc ở đoạn này, nhưng sức hấp dẫn của màn trình diễn này không thể nghi ngờ là phi thường mãnh liệt.
Bộ phim


Thất Cô


này, Trần Chính Hào đang muốn thay đổi sao?
Hay là nói…… Đã chịu một vài nhân tố bên ngoài ảnh hưởng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận