Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 213: Chuyện Xưa Nhạt Nhẽo

Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Gia, hỏi thăm: “Sư tỷ, chị diễn nhân vật gì?”
Lâm Gia đang yên lặng lùa cơm thì nghe thấy vấn đề này, chiếc đũa trên tay cũng thoáng dừng lại.
Nàng trầm mặc một lát, đờ đẫn nói: “À, tôi diễn nhân vật Tiểu Thúy, là một ca nữ, lúc cậu bị vai phản diện vây giết, tôi đã xướng một khúc nhạc nhỏ cho cậu nghe.”
Hứa Trăn hỏi: “Rồi sau đó?”
Lâm Gia cúi đầu, nói: “Sau đó liền không có sau đó.”
Hứa Trăn: “……”
Chà, đây là một trò đùa đúng không.
Lâm Gia ngẩng đầu lên, không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt có chút mê ly nói: “Đúng vậy, đây là lần đầu diễn tôi diễn vai nữ tử thanh lâu, tuy rằng suất diễn không nhiều lắm, nhưng cũng xem như có chút khiêu chiến đi.”
“Thời gian trước vì để diễn vai Tiểu…Đại kiều, tôi đã học đàn cổ một thời gian ngắn, không biết có thể dùng được hay không.”
khóe môi Lâm Gia treo lên một nụ cười, nói: “Quả nhiên a, bất kỳ nỗ lực nào cũng sẽ không vô ích. Cậu xem tôi học đàn cổ, tưởng là phế vật nhưng không ngờ cũng được dùng tới, hahahaha…”
Hứa Trăn nghe nàng nói một hồi câu từ khó hiểu, cảm giác có điểm khiếp người.
Bộ dáng của Lâm sư tỷ giống như đã chịu phải đả kích gì đó?
Quên đi, cứ coi như không nhìn thấy, tốt nhất đừng đi đụng vào nổi đau của người khác.
….
Buổi chiều, Hứa Trăn trở lại căn hộ, sau đó bắt đầu lôi kịch bản mới ra, chuẩn bị đọc qua.
Bộ kịch bản này tên là “Ôn Lương Châu”, dự kiến quay khoảng 90 phút.
Nội dung không nhiều lắm, Hứa Trăn rất nhanh đã đọc hết.
Nhưng mà hắn cầm kịch bản này phát ngốc nửa ngày, nhịn không được mà lật lại từ đầu và đọc lại lần thứ hai.
Ngay sau đó lại nhìn lần thứ ba……
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn vào buổi chiều, Hứa Trăn đã đọc kịch bản từ đầu đến cuối chừng năm lần.
Cuối cùng hắn khép lại tập giấy, tâm tình vẫn không thể bình tĩnh.
Đây có phải là “Chuyện xưa nhạt nhẽo” mà Thiệu Mạn Linh nói?
Vậy cái gọi là chuyện xưa nhạt nhẽo rốt cuộc có dạng gì? ?
Bộ điện ảnh này xác thật là ít nhân vật, tình tiết đơn giản.
Nhưng đơn giản cũng không có ý nghĩa là nhạt nhẽo.
Mở đầu câu chuyện, Cửu vương gia giành được một bảo vật của Phiên Bang tên là Ôn Lương Châu.
Theo truyền thuyết, những người ngậm hạt này sẽ chữa được mọi bệnh tật và không bị các loại chất độc xâm nhập.
Nhưng mà, Cửu vương gia còn chưa kịp dùng, thì Ôn Lương Châu đã bị người đánh cắp.
Trong cơn thịnh nộ, hắn ta đã tập hợp một đội trọng binh, tàn sát tất cả các giang hồ hảo thủ trong thành, những người có khả năng đánh cắp Ôn Lương Châu.
Nhưng sau khi xét nhà, viên châu này vẫn không thể tìm ra, từ đó tung tích của Ôn Lương Châu trở thành một vụ án treo chưa được giải quyết trong chốn giang hồ.
Mười năm sau, một cao thủ trẻ tuổi tên là Liễu Diễm Dương xuất thế.
Hắn tự nhận mình chính là người may mắn sống sót trong cuộc thảm sát năm đó, vì để báo thù cho cha mẹ, cho nên hắn không ngừng khởi xướng ám sát Vương gia.
Đã trải qua mấy mươi lần thất bại, Liễu Diễm Dương càng thua càng đánh, công phu cũng càng ngày càng cao.
Cửu vương gia vì bảo vệ mạng sống, mà không trường bố trí phòng ngự nghiêm ngặt cùng cơ quan mật thất bên trong. Hoàn toàn mất đi sự tự do của thân thế.
Trong quá trình này, Liễu Diễm Dương đã gặp một người sống sót khác trong cuộc thảm sát năm đó: Triệu Tiêu Đầu.
Chỉ là những năm qua, trong mắt Liễu Diễm Dương không có gì khác ngoài việc trả thù;
Còn Triệu Tiêu Đầu hiện đã lập gia, lập nghiệp, đồng thời chịu trách nhiệm kiếm sống cho hàng chục người trên dưới tiêu cục.
Mâu thuẫn của hai người chính là bởi vậy mà sinh ra.
Ngày nọ, Cửu vương gia vì muốn được tự do, cho nên đã bỏ ra một số tiền lớn để Triệu Tiêu Đầu hộ tống mình cưỡi ngừa về Kinh Giao.
Triệu Tiêu Đầu vì mười vạn lượng hoàng kim kếch xù, mà lựa chọn tạm thời buông mối thù giết cha, hộ tống vương qua đi chuyến này.
Nhưng mà chuyện này lại bị Liễu Diễm Dương phát hiện.
Trên đường đến Kinh Giao, Liễu Diễm Dương không chịu bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, hắn thề sống chết phải giết được Cửu vương gia.
Mà Triệu Tiêu Đầu vì tiền tài, gia quyến, cùng với danh dự của tiêu cục, cho nên bị bắt phải đứng ở thế đối lập với Liễu Diễm Dương.
Trong quá trình hai người giao thủ, Triệu Tiêu Đầu đã đánh trúng ngực của Liễu Diễm Dương, khiến hắn phun ra một hạt châu, đây chính là Ôn Lương Châu mà Cửu vương gia cực khổ tìm trong mấy năm qua.
Thẳng đến giờ khắc này, hắn mới hiểu được: Hóa ra cuộc thảm sát mười năm trước chính là bởi vì phụ thân muốn trị ho lao cho hắn, nên đã ăn trộm viên Ôn Lương Châu này.
Niềm tin nhiều năm vào sự trả thù đã sụp đổ trong tức khắc.
Liễu Diễm Dương mất đi sự chống đỡ của lòng thù hận, đồng thời lại tự trách chính mình làm liên luỵ nhiều người phải bỏ mạng, sau cùng không chịu dùng Ôn Lương Châu, để bản thân bị thương nặng mà chết.
Còn Triệu Tiêu Đầu, sau cuộc chiến này, thanh danh truyền xa, từ đây sống an nhàn giàu có, sinh hoạt sung túc.
Châm chọc sao?
Không đơn thuần chỉ là châm chọc, mà còn bất lực nhiều hơn.
Vai diễn mà Hứa Trăn sẽ đảm nhận là Liễu Diễm Dương, một người giang hồ thuần túy và đồng thời cũng là một hài tử không chịu trưởng thành.
Trong cuộc đời hai mươi năm ngắn ngủi của hắn, cùng chỉ có bệnh tật và lòng hận thù.
Ngoại trừ lần uống rượu khi tình cờ gặp được Triệu Tiêu Đầu, thì hầu như hắn không có một ngày vui vẻ nào trong đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận