Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 663: Ông Chủ Của Hứa Trăn?

Lúc này, dĩ nhiên Hứa Trăn cũng chú ý đến hai người lạ mặt có dáng vẻ cổ quái.
Nhưng khi thấy Đặng Đại Diễn dẫn bọn họ đi thì hắn chỉ nghĩ đây là bằng hữu của Đặng đạo, chứ không hề hay biết, thật ra hai người này là đến vì mình.
Đoàn phim “Ỷ Thiên” hiện đang tiến hành chỉnh sửa trong một thời gian ngắn.
Hứa Trăn không vào phòng nghỉ mà chỉ đứng phát ngốc ở bên cạnh phim trường, chuẩn bị cảm xúc cho tràng diễn tiếp theo.
“Tích tích!”
Lúc này, bên sân vang lên tiếng còi xe, Hứa Trăn quay đầu nhìn lại thì thấy hóa ra là Lão Hải thúc mang cơm đến.
Hắn nhoẻn miệng cười, muốn đi qua chào hỏi, nhưng lại thấy trên xe ngoại trừ Lão Hải thúc thì còn có một người đàn ông trung niên vóc dáng cường tráng, chân hơi thọt ——đúng là Hàn Xuân Lai, chủ tiệm sửa xe máy dưới chân núi.
“Ông chủ?”
Hứa Trăn vùa thấy liền vội chạy qua chào hỏi Hàn Xuân Lai: “Sao ngài lại lên đây?”
Trong lúc nói chuyện, hắn mang theo một chiếc ghế gấp đến, thuận tay để phía sau Hàn Xuân Lai.
Hàn Xuân Lai cũng không không khách khí mà trực tiếp đặt mông xuống ngồi, rồi cười nói: “Nghe nói cậu đang đóng phim ở đây, cho nên cố ý tới xem.”
Trên mặt gã mang theo một bộ kính râm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cơ bắp cuồn cuộn dưới chiếc áo phông đen rộng thùng thình, cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ, trông rất có khí phái của một lão đại.
Lúc này, hai người của đoàn phim “Phong Tranh” vừa đi ra khỏi phòng nghỉ thì nghe được Hứa Trăn đang nói chuyện phiếm với mọi người ở ngoài sân, cho nên không khỏi liếc mắt về nơi đó.
Ông chủ?
A, là ông chủ của công ty Hứa Trăn sao?
Liễu Vĩnh Thanh cúi người hỏi người phụ nữ đi bên cạnh mình: “Hứa Trăn thuộc công ty nào, ông chủ là ai?”
Người kia nghĩ nghĩ, sau đó đáp: “Trước đây tôi có nghe nói, hình như là hắn cùng với ai đó tự lập công ty…A, chính là Thái Thực Tiễn của Đông Nhạc?”
Liễu Vĩnh Thanh chậc lưỡi, nói: “Phải không? Tôi thật sự chưa từng giao lưu với người này.”
Y không khỏi nhìn kỹ về phía Hàn Xuân Lai, nói: “Hắn chính là Thái Thực Tiễn?”
Liễu Vĩnh Thanh nhìn từ trên xuống dưới một thân cơ bắp của Hàn Xuân Lai, tự hỏi: “Nhìn cũng rất soái nha, nhưng tôi nhớ có ai đó từng nói Thái Thực Tiễn rất xấu xí?”
“Chẳng lẽ chỉnh dung?”
……
“Hắt xì!”
Cùng lúc đó, ở thủ đô xa xôi, Thái Thực Tiễn đang tăng ca tham gia cuộc họp, bỗng nhiên hắt xì một cái thật lớn.
Ông bĩu môi, dùng khăn giấy lau mặt xoa xoa nước mũi, nhỏ giọng nói thầm: “Thời tiết quỷ quái gì vậy?”
Dứt lời, liền cầm lấy văn kiện, tiếp tục nói về những kế hoạch sắp tới của công ty với nhóm người trong phòng họp.
……
Ước chừng qua nửa giờ, đoàn phim “Ỷ Thiên” đã chỉnh sửa xong và bắt đầu một lần quy chụp mới.
Sắc trời đã tối sầm xuống, nhiều thiết bị chiếu sáng khác nhau đã được thiết lập bên sân.
Hứa Trăn thấy một bộ diễn phục khác, nó khác với bộ trang phục trắng toát trước đây khi lên Quang Minh Đỉnh, tuy bộ diễn phục này cũng có màu trắng, nhưng phần lót, cổ áo, eo đều được trang trí bằng vải đen, viền mép điểm xuyết, bên ngoài còn có một chiếc áo choàng màu đen, khiến cho cả người cao và thon gầy hơn.
Lúc này, diễn biến tiếp theo của câu chuyện là phần sau trận “Bích Thủy Hàn đàm chi chiến”.
Hàn Thiên Diệp vô tình bại dưới tay Đại Khỉ Ti, Dương Đỉnh Thiên phái người trị thương cho hắn, nhưng Hàn Thiên Diệp lại không cảm kích mà nửa đêm chạy trốn khỏi Quang Minh Đỉnh.
Lúc này, Hứa Trăn đóng vai Hàn Thiên Diệp đang vội vàng chạy trên con đường núi eo hẹp, đầu hơi cúi xuống, đôi mắt trống rỗng và tê dại, hoàn toàn mất đi vẻ thấy chết không sờn khi lên núi, biểu tình giống như cái xác không hồn.
“Đứng lại!”
Đúng lúc này, một đội tuần tra đã đứng ra chặn đường đi của hắn.
Những người này cầm đuốc trên tay và hô to: “Bất luận kẻ nào cũng không được tự mình xuống núi nếu không có mệnh lệnh của giáo chủ!”
Hàn Thiên Diệp nghe thấy những lời này thì từ từ dừng bước chân lại.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước, con ngươi đen nhánh không hề xoay chuyển.
“Bá ——”
Giây lát, Hàn Thiên Diệp duỗi tay rút ra trường kiếm bên hông, gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, thanh âm nghẹn ngào mà gầm nhẹ: “Tránh ra!”
Biểu tình vừa cô đơn vừa điên cuồng, với khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, nhìn qua còn khiếp người hơn, giống như một dã thú gần chết.
Trên đường núi, nhóm diễn viên quần chúng đóng vai giáo chúng vừa nhìn thấy ánh mắt này của hắn thì chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Gần như bọn họ không cần phải cố tính diễn xuất, mà theo bản năng đông cứng bước chân, trên nét mặt xuất hiện mấy tia sợ hãi.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Đúng lúc này, A Y Mộ đóng vai Đại Khỉ Ti đuổi theo sau lưng Hàn Thiên Diệp, nhìn tình huống giương cung bạt kiếm trước mắt, liền lập tức nổi giận: “Hàn công tử là khách quý của Quang Minh Đỉnh, ai dám động hắn?”
Khi nói chuyện, Đại Khỉ Ti bước nhanh đến trước người Hàn Thiên Diệp, trừng mắt quát lớn về phía giáo chúng: “Đều lui ra hết cho ta!”
Đám giáo chúng nghe được lời này thì thoáng nhìn nhau, một người trong đó có chút khó xử, nói: “Đây, giáo chủ nói…”
“Ta sẽ giải thích với giáo chủ!” Đại Khỉ Ti không chút khách khí mà đánh gãy lời nói của người này, sau đó quát: “Lui ra!”
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ phải khom người hành lễ với Đại Khỉ Ti, rồi lui vào bóng tối.
Đại Khỉ Ti thấy thế, vội vàng xoay người nhìn về phía Hàn Thiên Diệp, mặt lộ vẻ lo lắng, nói: “Hàn công tử, trọng thương của ngươi chưa lành, tại sao lại tùy ý đi lại như vậy?”
“Mau theo ta trở về!”
Nhưng Hàn Thiên Diệp lại làm như không thấy vẻ quan tâm của nàng, hắn rũ mi mắt xuống, biểu tình chết lặng mà vòng qua người nàng.
“Hàn công tử!” Đại Khỉ Ti vội vàng đuổi theo, duỗi tay túm lấy cánh tay hắn, nói: “Công tử, ngươi cứ theo ta về trước, chuyện khác thì ngày sau chúng ta lại…”
Nhưng mà một câu này còn chưa nói xong thì Hàn Thiên Diệp đột nhiên tránh khỏi tay nàng, đồng thời nâng trường kiếm lên, nghiêng nghiêng đâm về phía yết hầu của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận