Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 487: Cảnh Quay Của Tống Úc

Vài phút sau, công việc chuẩn bị trên phim trường đã hoàn tất.
Âm thanh của bảng phân cảnh vang lên, cảnh quay tiếp theo chính thức bắt đầu.
Giữa phòng ngủ tổng cộng có ba người, đại công tử Ninh Quốc hầu Tiêu Cảnh Duệ, Mai Trường Tô đang tá túc tại Ninh Quốc hầu phủ, cùng với Đình Sinh vừa mới được cứu trở về.
Lúc này, Hứa Trăn đóng vai Mai Trường Tô đang ngồi ở trên giường, chậm rãi lật xem một quyển sách trong tay;
Ngược lại thiếu niên gầy yếu Đình Sinh thì quỳ xuống trước án kỉ bên cạnh hắn, cái miệng nhỏ không ngừng uống cháo, an an tĩnh tĩnh, cúi đầu không nói.
“Đại phu nói hắn bị thương ở vị trí xương sườn, yêu cầu tĩnh dưỡng bồi bổ,” Tiêu Cảnh Duệ liếc mắt nhìn bóng dáng của Đình Sinh rồi thở dài, “Nhưng muốn tĩnh dưỡng ở Dịch U đình, sợ là người si nói mộng?”
Nghe được lời này, Mai Trường Tô cũng không để ý tới Tiêu Cảnh Duệ vừa mới lo lắng, mà là quay đầu nhìn phía Đình Sinh, giơ giơ lên quyển sách trên tay, nói: “Cuốn sách này là ngươi chép?”
Đình Sinh đang uống cháo liền ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Mai Trường Tô hỏi: “Trừ bỏ cuốn này, ngươi còn đọc quá cuốn nào khác không?”
Đình Sinh nhấp nhấp miệng, gập ghềnh mà đọc ra mấy tên sách khó hiểu, một số trong số đó đã bị phát âm sai.
Mai Trường Tô rũ mắt nhìn nó, thở dài, trong mắt tràn ngập thương tiếc, nói: “Đình Sinh, đây không phải là cách đọc sách."
Dứt lời, hắn đứng dậy đi đến giá sách, lấy bảy tám quyển sách tới, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nên đọc như những cuốn này trước, đây là cơ sở, văn phong ngắn gọn, đạo lý làm người cũng rõ ràng.”
“Cũng giống như xây nhà, nền muốn bền chắc, mặt trên mới có thể củng cố……”
“……”
Hai người một lớn một nhỏ đang tán gẫu chuyện đọc sách trong phòng, Mai Trường Tô giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp, rất có kiên nhẫn, rõ ràng hắn đang nói mấy thứ râu ria, nhưng nghe rất thoải mái và yên tâm.
Đồng thời, bên sân, các Fans của Tống Úc nhìn thiết bị trong sân, dần dần thu liễm địch ý cùng coi thường Hứa Trăn.
—— Cảnh này đang được thu âm trực tiếp.
Đối với những bộ phim truyền hình hiện nay, đặc biệt là những bộ phim cổ trang, thu âm trực tiếp tại hiện trường là điều vô cùng hiếm hoi.
Nó tốn kém và rắc rối, đồng thời yêu cầu rất khắt khe về kỹ năng diễn xuất của diễn viên, nói chung các đoàn phim sẽ không sắp xếp công việc này.
Nhưng ưu điểm là: tình cảm chân thành, ý thức nhập vai vô cùng mạnh mẽ.
Một trong những điều mà người hâm mộ của Tống Úc tự hào nhất là gã không bao giờ sử dụng phối âm khi quay phim.
Cho dù bởi vì điều kiện có hạn, không thể thu âm cùng lúc, thì gã cũng sẽ tự mình phối âm chứ không ủy thác cho người khác.
Mà hiện giờ vừa thấy, Hứa Trăn hiển nhiên cũng có thể làm được điểm này.
n…… Tạm thời tính ngươi cũng là người đồng đạo……
“…… Làm càn, ta xem ai dám cản ta!”
“Điện hạ, điện hạ! Xin dừng bước, để ta đi thông báo hầu gia……”
“Không cần thông báo, ta không phải tới tìm hầu gia nhà ngươi!”
Khi các cô còn đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên, có một vài tiếng hét từ phía xa của trường quay vọng tới.
Các Fans nhà Tống Úc nhất sáng sáng mắt lên.
——Giọng nói của Nhị Hoặc! (Biệt danh của Tống Úc)
Lão Tống nhà ta đã lên sân khấu!
Ha ha, trước nghe toàn nghe giọng nói tùy tiện của thằng nhãi này, hiện giờ bông nhiên nghiêm túc thì lại có cảm giác không quen tai cho lắm!
“Leng keng!”
Một lát sau, đi kèm với một âm thanh trầm vang là bóng người đỏ sậm phá cửa đi vào, mạnh mẽ xông vào phim trường.
Các fan vừa định cười nhạo dáng vẻ của nghiêm túc của Tống Úc, nhưng khi tập trung nhìn kỹ, ý cười đã dâng lên cổ họng liền lập tức phải nuốt xuống.
—— hôm nay Nhị Hoặc, hình như có chút không đúng?
Làm tiểu sinh đứng đầu Đông Nhạc, ngoại hình của Tống Úc hiển nhiên đủ tư cách.
Các đường nét trên khuôn mặt đúng chuẩn và độ nhận diện rất cao, chắc chắn là quá đủ để nói là "Anh tuấn", nhưng so với một người như Hứa Trăn có thể dựa vào hóa trang, thì lại kém hơn một bậc.
Tuy nhiên hôm nay, hóa trang của Tống Úc dường như đã tìm ra lối đi thích hợp.
Mặt mày sắc bén, khí độ kiên cường, thân xuyên một bộ nhung trang màu đỏ sậm, lấy kim quan vấn tóc, toàn thân thon dài, tràn đầy anh khí.
Trên người không có nửa điểm láu cá và cường điệu như ngày thường.
“Đình Sinh, ngươi có khỏe không?”
Tống Úc đóng vai Tĩnh Vương vừa vào cửa, ai cũng không thấy, liếc mắt một cái liền chăm chú nhìn đứa trẻ đang đọc sách bên cạnh Mai Trường Tô, ngữ mang theo quan tâm hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”
Lúc này Đình Sinh đang nghịch hai cuốn sách mà Mai Trường Tô vừa mới đưa cho mình, nó nhìn thấy Tĩnh Vương vào cửa, mờ mịt một lát, mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Nhìn thấy Đình Sinh tạm thời không có việc gì, Tĩnh Vương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía đứng Tiêu Cảnh Duệ, bức thiết nói: “Cảnh Duệ, ta nghe nói Đình Sinh không cẩn thận va chạm quý nhân, có thể là quấy nhiễu tới khách quý, ta thay mặt hắn tạ lỗi với ngươi.”
“Nhưng hắn mới chỉ là hài tử, ngươi hãy nhìn khuôn mặt gầy gò của này mà bỏ qua cho hắn!”
Tiêu Cảnh Duệ nghe gã nói như vậy, ngốc lăng sau một lúc lâu, thẳng đến khi Mai Trường Tô phát ra một tiếng cười khẽ, rốt cuộc mới phản ứng kịp, vội vàng nói: “Điện hạ hiểu lầm.”
“Đình Sinh không có va chạm ai, là ta thấy hắn bị người ta đánh ở ngoài đường cho nên mới nhặt hắn về để trị thương.”
Nghe được lời này, Tĩnh Vương nao nao, minh bạch chính mình đã hiểu lầm, tức khắc mặt lộ ra vẻ xấu hổ, đồng thời theo bản năng mà nhìn về phía Mai Trường Tô ở cách đó không xa.
Khoảng cách của hai người tầm năm sáu mét, bốn mắt nhìn nhau.
Mai Trường Tô thuận thế đứng dậy.
Nhìn thấy một màn này, Tiêu Cảnh Duệ vội vàng giới thiệu nói: “Tĩnh Vương điện hạ, vị này chính là Tô Triết, Tô tiên sinh.”
Tĩnh Vương nhìn về phía hắn, vẫn chưa lộ ra biểu tình gì đặc biệt, chỉ xa xa gật đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận