Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 671: Cảnh Mạo Hiểm

Liễu Vĩnh Thanh cùng Hứa Trăn thật sự không phải là người cùng một vòng giao tiếp.
Mười mấy năm gần đây, Liễu Vĩnh Thanh đã bước sâu vào lĩnh vực phim điệp chiến, hiếm khi tham gia các bộ phim thể loại khác, mà Hứa Trăn lại là lần đầu chính thức tham gia phim điệp chiến.
Bởi vậy, buổi chiều ngày hôm sau, khi y nhìn thấy Hứa Trăn mặc quân phục của Bát Lộ Quân (tiền thân của quân Giải phóng Nhân dân Trung quốc) và đi trên con đường được quy định trước trong sơn cốc, Liễu Vĩnh Thanh đứng ở bên sân, nhịn không được mà líu lưỡi.
“Bé ngoan, đây đúng là kẻ tàn nhẫn a…”
Y đứng trên đỉnh núi, vừa hút thuốc vừa híp mặt nhìn màn trình diễn của Hứa Trăn ở trong phim trường, thử cảm giác của Mã Tiểu Ngũ đối với Cung Thứ, áp dụng trên người Hứa Trăn.
Đây là một phân cảnh vô cùng khó.
Cho dù đối với Cung Thứ trong bộ phim hay là diễn viên đóng vai Cung Thứ ở bên ngoài.
Khuya khoắt, Cung Thứ muốn xông qua sơn cốc, nơi giao giới giữa Quốc Thống và Cộng Sản. Cả hai bên đều có lính gác và súng máy giữa hai bên sườn, chưa kể đến vô số mìn được chôn dưới mặt đất.
Nếu điều kiện ánh sáng đủ, hắn có thể sử dụng kinh nghiệm và sự thận trọng để vượt qua vòng tuyến mà không kích hoạt mìn, nhưng nó sẽ thu hút sự chú ý của lính gác hai bên.
Do đó, biện pháp mà Cung Thứ lựa chọn là:
Đầu tiên, ném một con chuột làm mồi nhử để khiến lính gác bật đèn rọi và tạo ra một môi trường tối; sau đó sử dụng trí nhớ về cấu trục vòng tuyến và đi qua bãi mìn trong bóng tối.
Nói một cách hoa mỹ thì có nghĩa là kẻ tài cao gan cũng lớn, nói khó nghe là đánh cược mạng sống của mình.
Nhưng Cung Thứ đã dám đánh cược, thậm chí là nắm chắc được phần thắng.
Cảnh quay này có thể nói là đã bày ra thực lực đỉnh cao của Cung Thứ với vai một đặc công át chủ bài trong bộ phim.
Còn đối với diễn viên, cảnh quay này không chỉ nguy hiểm mà còn phải mạo hiểm, kích thích, xinh đẹp và khó khăn.
Do đó, khi quỹ thời gian eo hẹp như vậy, Liễu Vĩnh Thanh vẫn dành cả buổi chiều để diễn tập cảnh quay và xem lại tất cả các chi tiết một cách cẩn thận nhiều lần, cố gắng sao cho thật hoàn hảo.
“Cậu phải ghi nhớ các tuyến đường phải chạy,” Trước khi bắt đầu, người phụ trách pháo hoa của đoàn nắm điều khiển từ xa, dặn đi dặn lại với Hứa Trăn: “Tôi sẽ không chế thời gian phát nổ, cậu cứ chuyên tâm chạy, không cần nghĩ ngợi gì khác.”
Đạo diễn Liễu Vĩnh Thanh cũng nói: “Nếu có vấn đề chúng ta lập tức đình chỉ, quay lần hai, lần ba đều không có vấn đề gì, mọi thứ đều lấy an toàn làm tiêu chí hàng đầu.”
Y nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Hơn nữa cảnh của Viên Dã không phải là thứ bắt buộc, cậu không cần dùng nó để trói buộc mình, cứ diễn thật thoải mái là được.”
Hứa Trăn nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Liễu đạo, đó không phải là trói buộc mà là làm mẫu.”
“Kế hoạch quay chụp đã được hoàn thiện sau nhiều lần thử nghiệm. Tôi cũng đã ghi nhớ tốt vị trí chạy, đây thật sự là một món hời có sẵn, chúng ta vẫn nên cảm ơn học trưởng Viên Dã đã nỗ lực mới đúng.”
“Ha ha ha ha……”
Liễu Vĩnh Thanh lắc lắc đầu, cười to, sau đó vỗ bả vai Hứa Trăn, nói: “Ai, tôi nói với cậu cái gì…. Quay thật tốt, an toàn mới là quan trọng nhất!”
……
Đến 6 giờ tối, cảnh quay chính thức bắt đầu.
Giai đoạn đầu, phân cảnh dùng chuột làm mồi dụ để lích gác di chuyển hệ thống đèn pha sẽ được đoàn phim giữ nguyên cảnh quay có sẵn và lần này, bọn họ chỉ cần bổ sung lại phân cảnh nổ mìn mà thôi.
Hứa Trăn đóng vai Cung Thứ nằm sấp ở mặt sau sườn núi, nhíu mày lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm sơn cốc tối tăm trước mặt.
Một lát sau, hắn cắn răng một cái, thấp giọng mắng: “Chết cũng phải hiên ngang, ngửa mặt lên trời!”, Sau đó lao thẳng vào bãi mìn.
Vẻ mặt Hứa Trăn nghiêm túc, thân thể căng chặt, nhưng lại linh hoạt giống như một con hồ ly, hắn nhanh nhẹn nhảy qua các vị trí định sẵn, mạo hiểm né tránh những vòng tuyến ở dưới chân.
Tuy nhiên, ngay khi hắn chuẩn bị thành công vượt qua bãi mìn, thì vẫn phạm phải sai lầm, đạp trúng một cây trong số đó.
Trong phút chốc, vẻ mặt của Hứa Trăn căng cứng, hắn ôm đầu lao về phía trước, sau đó “Oanh” một tiếng nổ lớn, phá tung cát đá ở xung quanh, bùn đất phóng lên cao, địa lôi nổ mạnh và ngay lập tức phá hủy sự yên tĩnh vốn có trong sơn cốc.
“Lộc cộc lộc cộc! !!”
Giờ khắc này, nghênh đón hắn không phải là quát hỏi não tàn của “Người nào” mà là mưa đạn dày đặc.
Hứa Trăn thầm mắng một tiếng, không còn cố ý ẩn nấp cơ thể mà là dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía trước, bước chân mơ hồ giống như quỷ mị, súng ống căn bản khó có thể khóa chặt được mục tiêu.
Tuy nhiên, viên đạn không thể bắn trúng cơ thế Hứa Trăn, nhưng nó lại có thể kích phát lôi mìn trong sơn cốc.
Hắn một đường chạy về phía trước, kèm theo những tiếng nổ dữ dội “Ầm ầm ầm” xung quanh, thân hình thon gầy giống như con thuyền cô độc lênh đênh giữa sóng to gió lớn.
Ngay lúc Hứa Trăn sắp vượt qua trận lôi mìn thì một quả mìn cách hắn ba bốn mét đột nhiên bị kíp nổ.
Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy toàn thân sởn cả tóc gáy, cả người đột ngột nhảy về phía trước, suýt chút nữa bị sóng xung kích của vụ nổ đẩy ra.
“Hô, hô, hô……”
Hứa Trăn lăn một vòng, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục cắn răng lao về phía trước.
Bên cạnh phim trường, đạo diễn Liễu Vĩnh Thanh nhìn biểu hiện của Hứa Trăn, y không vội hít hà mà là an an tĩnh tĩnh giơ điện thoại lên, quay một đoạn video ngắn.
Nhìn thấy Hứa Trăn đã chạy ra khỏi khu vực lôi mìn, y bình tĩnh nhấn nút kết thúc, sau đó gửi đoạn video vừa quay xong cho Viên Dã.
Liễu Vĩnh Thanh nghĩ nghĩ, lại gõ thêm mấy câu: “Tôi chợt nhớ ra, phân cảnh chạy khỏi trận lôi mìn kia còn có một đoạn video hậu trường, để tôi gửi cho cậu, nhìn từ góc độ này thật sự rất soái.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, y bình tĩnh cất điện thoại và hô to: “Cắt”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận