Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 220: Năng Lực Của Diễn Viên

Tổng đạo diễn Tô Văn Bân lúc này đang đứng bên cạnh Lương Vệ Đông.
Hắn biết, hình ảnh của máy quay số 1 đã có mấy phút không di động, nhưng vẫn không có chỉ thị gì.
Được rồi, cho dù quay như này, có chuyện gì thì để đến hậu kỳ xử lý.
Bây giờ thì ống kính này thật sự không cần điều chỉnh.
Tô Văn Bân nhìn Hứa Trăn trong cảnh bỗng nhiên hơi xúc động.
Đây là lần thứ ba hai người hợp tác.
Lần đầu tiên là "Dạ Vũ Giang Hồ", lần thứ hai là MV "Nhất Trản Hồng Trần", lần thứ ba chính là bộ "Ôn Lương Châu" này.
Mỗi lần hợp tác cách nhau nửa năm, mà trong thời gian này, phương diện kỹ thuật diễn của Hứa Trăn tiến bộ cơ hồ mắt trần cũng có thể thấy được, Tô Văn Bân có thể nói là tận mắt nhìn thấy hắn từng bước đi từ ngây ngô đến thành thục.
Chỉ nói ví dụ như bây giờ.
Một đoạn biểu diễn hỏng bét thường tỏ ra mơ mơ hồ hồ, vỡ va vớ vẩn, nghĩ đến cái gì thì diễn cái đó, làm cho người xem không phân rõ được cảm xúc và trạng thái của nhân vật.
Mà biểu diễn cao cấp thì có thể có một manh mối rõ ràng.
Hoặc là dần dần chuyển biến, hoặc là tầng tầng tiến lên.
Ngươi xem biểu diễn của hắn, có thể cảm nhận được rõ ràng dao động cảm xúc của nhân vật, theo sát tiết tấu câu chuyện mà thay đổi cảm xúc của mình, theo đó cảm nhận được vui vẻ đau thương của nhân vật này.
Cái này gọi là lay động lòng người.
Đoạn biểu diễn vừa rồi của Hứa Trăn, đã đạt đến tiêu chuẩn "lay động lòng người".
Hình ảnh khi vừa mới bắt đầu, Liễu Diễm Dương ngồi trên tửu lâu, buồn chán ngán ngẩm cho người của Cửu vương gia đến giết hắn, đây là cái đầu tiên.
Đoạn hát mà Tiểu Thúy hát kia gợi đến hồi ức lúc còn nhỏ của hắn, đây là cái quan trọng thứ hai.
Về sau, khi truy binh tầng dưới vây đến đây, Liễu Diễm Dương dùng một mảnh vải đó che lên đầu Tiểu Thúy, vừa nghe hát vừa giết người.
Trong hoàn cảnh gần như cô độc, cảm xúc của hắn dần mất khống chết, cho nên lệ rơi đầy mặt, đây là cái quan trọng thứ ba.
Tầng tầng lớp lớp tăng lên, rõ rõ ràng ràng, tầng tầng lớp lớp đánh tan phòng tuyến tâm lý của người xem.
Tô Văn Bân không chút nghi ngờ, đợi một thời gian nữa, Hứa Trăn tất nhiên có cơ hội trở thành một đại sư diễn xuất, sẽ cống hiến những biểu diễn bùng nổ thật sự cho thế giới.
Trong lúc Tô Văn Bân còn đang cảm thán về Hứa Trăn, biểu diễn trong trường quay vẫn tiếp tục.
Sau khi Liễu Diễm Dương liên tục dùng lạc đánh chết hơn mười người, nhóm sát thủ tầng dưới rốt cuộc không còn dám tùy tiện xông lên lầu nữa rồi.
Tiểu Thúy nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh, lén xốc một góc khăn lên, thấy được Liễu Diễm Dương đang ngồi trên giường đối diện.
"Sao ngươi lại khóc?" Tiểu Thúy kinh ngạc hỏi.
Liễu Diễm Dương ngồi co trên giường, nhìn về phía Tiểu Thúy, ánh mắt bỗng nhiên nhu hòa hơn, nói: "Ngươi hát rất hay."
Tiểu Thúy do dự một chút, vẫn tiến về phía Liễu Diễm Dương. Hơi khom người về phía trước, dùng khăn tay trong tay áo lau nước mắt cho hắn.
Liễu Diễm Dương nao nao, nhưng cũng không né tránh. Tùy ý để nàng lau khô nước mắt trên mặt mình.
Nhìn một màn này, Lương Vệ Đông quay phim bên ngoài tựa như đã chết lặng.
Đám diễn viên thật sự có tài năng!
Tự mình hoàn thành được kết cấu, chả có việc gì của tôi cả, còn cần tôi làm gì?
Có điều ấy à, dùng thì vẫn có chút.
Khi Hứa Trăn quay người đi mở cửa sổ, Lương Vệ Đông là chỉ đạo quay phim, lập tức dặn dò nhân viên ánh sáng bỏ nguồn sáng vừa rồi tập trung ở trong phòng đi, tập trung ánh sáng ở ngoài cửa sổ.
--- Đúng vậy, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào không phải ánh sáng tự nhiên, mà là ánh đèn của đoàn phim.
Hứa Trăn đứng dậy khỏi sạp, đi đến bên cửa sổ, cả người chìm trong ánh sáng màu ấm, khí chất u ám vừa rồi nháy mắt quét sạch.
Tiểu Thúy thấy hắn nắm lấy khung cửa sổ, tựa như muốn vượt cửa sổ mà đi, vội vàng nói: "Ngươi muốn đi đâu?"
Hứa Trăn quay đầu lại, thần sắc bình tĩnh nhìn nàng, nói: "Ta muốn đi giết một người."
Nói đến chỗ này, trên mặt hắn bỗng nhiên hiện chút thần sắc hi vọng, nói: "Đợi ta quay lại, ngươi có nguyện ý đi theo ta không?"
Tiểu Thúy nghe được câu hỏi này, hơi sững sờ, chợt nặng nề gật đầu, một mặt vui vẻ nói: "Nguyện ý!"
Nghe được câu trả lời này, Hứa Trăn bên cửa sổ nhoẻn miệng cười.
Ánh sáng ấm áp bên ngoài cửa sổ tạo một vầng sáng trên người hắn, Hứa Trăn đứng trong biển sáng, cười như một đứa trẻ tự do tự tại, được cha mẹ sủng ái.
"Cắt!"
Mấy giây sau, bên sân, đạo diễn Tô Văn Bân kết thúc đoạn diễn này.
"Bộp, bộp, bộp..."
Hắn dẫn đầu vỗ tay cổ vũ cho đoạn biểu diễn vừa rồi, tán dương từ đáy lòng: "Rất tốt!"
"Tiểu Hứa cho tôi một bất ngờ to lớn, Tiểu Gia phối hợp cũng vô cùng hoàn mỹ!"
"Hai diễn viên chính đã mở đầu hoàn hảo cho đoàn phim chúng ta rồi!"
Bên cạnh hắn, Lương Vệ Đông và những nhân viên công tác cũng đồng thời lộ ra thần sắc tán thưởng, khen ngợi biểu diễn vượt qua tiêu chuẩn của hai vị diễn viên.
Sau đó, bọn họ lại quay một vài chi tiết đặc tả cho cảnh này, cùng với ống kính từng góc độ.
Khoảng chừng chưa đến hai giờ, tổ quay phim này đã hoàn toàn quay xong.
Tô Văn Bân nhìn thời gian, còn chưa đến 4h chiều.
Hắn dứt khoát cho quay cảnh Liễu Diễm Dương nhảy từ trên lầu xuống, chém giết cùng sát thủ Cửu vương gia phái tới.
Ai, tiến độ quay phim của nhân vật chính quá nhanh, kế hoạch lâm thời thay đổi, đây thật là phiền não ngọt ngào mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận