Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 888: Muốn Quy Y? ?

Một lúc sau, chờ chú tiểu chạy xa, Hứa Trăn quay lại, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Dương Nhất Phàm, khẽ mỉm cười, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Khiến Dương sư huynh chê cười."
"Khi còn nhỏ, tôi đã học tập hai năm ở Học viện Phật giáo, vì vậy tôi rất quen thuộc với các sư thầy ở đây.”
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn về phía cửa chùa, nói: "Hôm nay là Pháp Hội Thủy Lục, rất nhiều bằng hữu trong giới đến tham gia."
"Mọi người chỉ muốn âm thầm cầu nguyện, không muốn bị đưa tin, hi vọng Dương sư huynh đừng nói chuyện này với người khác."
Dương Nhất Phàm lúc này bị một loạt tin tức khiến anh ta choáng váng, anh ta sửng sốt một hồi, sau đó mới nói: "Được rồi, cậu yên tâm, tôi, tôi nhất định sẽ không nói với ai đâu..."
Hứa Trăn nói: "Đây là lần đầu tiên Dương sư huynh tới tham gia Pháp Hội Thủy Lục sao?"
"Anh muốn cầu chuyện gì, muốn đi tế đàn nào? Tôi có thể giới thiệu cho anh."
Dương Nhất Phàm nghe nói như thế, thần sắc lập tức chán nản.
Anh ta do dự nửa ngày, rốt cuộc vẫn mở miệng nói: "Tôi có chút hiểu biết về Pháp Hội, thực ra tôi muốn tư vấn làm cách nào để xuất gia."
"Vừa khéo muốn hỏi Hứa sư đệ, nơi nào chịu trách nhiệm cạo đầu đi tu?"
Hứa Trăn nghe vậy thì sững sờ, nói: "Dương sư huynh muốn quy y?"
Dương Nhất Phàm đến đây chính là vì chuyện này, anh ta dứt khoát không che giấu nữa, vẻ mặt chán nản kể về những trải nghiệm khó khăn của mình trong những năm qua, bày tỏ rằng anh ta sống không còn gì luyến tiếc, một lòng muốn thoát khỏi hồng trần.
Sau khi Hứa Trăn nghe những lời này, mặc dù rất đồng tình, nhưng về nguyên tắc, hắn vẫn không ủng hộ những người xuất gia vì muốn thoát khỏi hồng trần.
Sau khi ôn hòa khuyên nhủ một lúc, thấy Dương Nhất Phàm rõ ràng có biểu hiện chán nản, sợ rằng anh ta sẽ làm điều gì đó tồi tệ hơn, chỉ phải tạm thời đưa anh ta đến gặp Liễu Không thiền sư, người phụ trách việc quy y.
Nhưng mà, Liễu Không nhìn Dương Nhất Phàm từ trên xuống dưới, ông không giúp anh ta làm thủ tục, mà nói: “Nếu Dương thí chủ nhất quyết muốn quy y, bần tăng có thể viết một bức thư, thí chủ mang nó đi tới Pháp Nghiêm tự gần đây, đến đó để thụ giới."
Dương Nhất Phàm hỏi: "Vì sao không phải ở Pháp Vân tự?"
"Này..." Liễu Không có chút khó xử nhìn Dương Nhất Phàm, uyển chuyển nói, "Pháp Vân tự có một vài yêu cầu đặc biệt, có thể không phù hợp với Dương thí chủ."
Dương Nhất Phàm khó hiểu hỏi: "Vì sao không phù hợp? Thực ra, khi tôi vừa mới bước vào, dáng vẻ trang nghiêm của nơi này khiến tôi cảm thấy yên bình cả về thể chất lẫn tinh thần, rất có hảo cảm với nơi này."
Bị anh ta liên tục chất vấn, Liễu Không hòa thượng không còn cách nào khác bộc lộ vẻ mặt từ bi niệm Phật, nói: “A di đà phật, trong lòng có Phật, khắp nơi đều là mảnh đất thanh tịnh, Dương thí chủ sao phải cố chấp chọn chùa này chùa kia."
"Pháp Vân tự là nơi bồi dưỡng độ sư, bình thường chỉ nhận đệ tử có tướng mạo ôn hòa thân thiện, Dương thí chủ có lệ khí rất nặng, chỉ sợ không phù hợp."
Dương Nhất Phàm: "..."
A ——!
Không chỉ quay phim không được gặp mặt đạo diễn, đi xuất gia thế mà cũng bị từ chối!
Đời tôi bạc bẽo quá, bạc bẽo quá đi mất thôi! !!
"Ô ô ô..."
Sau khi rời khỏi phòng thiền của Liễu Không đại sư, đôi mắt của đại lão gia Dương Nhất Phàm đỏ bừng, thế mà lập tức bật khóc.
Cho dù Hứa Trăn có giải thích với anh ta như thế nào, Pháp Vân tự bình thường chỉ thu nhận những đệ tử tốt nghiệp từ học viện Phật giáo của chùa, rất ít thu nhận người ngoài, ngay cả sư phụ Liễu Nhiên của mình cũng chỉ được ngủ tạm ở đây, Dương Nhất Phàm đều không thể kiềm được nước mắt.
Không còn lựa chọn nào khác, Hứa Trăn chỉ phải tạm thời đưa Dương Nhất Phàm đến tịnh xá ở hậu viện nghỉ ngơi, cố gắng xoa dịu cảm xúc của anh ta.
Hứa Trăn cảm thấy có lỗi với vị sư huynh này.
Mặc dù không phải nhằm vào anh ta, nhưng sự từ chối của Pháp Vân tự đã sát muối vào nỗi đau của Dương Nhất Phàm.
Anh ta muốn xuất gia vốn dĩ vì tâm lý của anh ta đã suy sụp, mắc chứng rối loạn căng thẳng sau khi thất bại trong buổi thử vai, vì vậy hoàn cảnh đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, trực tiếp tuyết lở.
Vì mối quan hệ với Tống Úc, cùng với nhiều lần hợp tác, Hứa Trăn có một sự hiểu biết nhất định về Dương sư huynh của kinh kịch Trung Quốc này.
Kỹ năng diễn xuất tốt, vẻ ngoài rất được, cố gắng tiến bộ rất nhiều, nhưng không sao bứt phá được.
Trên thực tế, có rất nhiều diễn viên như vậy trong giới, tuy nhiên, Dương Nhất Phàm, với tư cách là một sinh viên hàng đầu của Kinh kịch Trung Quốc, đã nếm trải sự nổi tiếng, chứng kiến những bạn học không giỏi bằng mình trong quá khứ trở nên nổi tiếng, vì vậy tâm lý của anh ta rất khó chấp nhận.
Nếu Hứa Trăn đã biết, vì đồng học, có thể giúp một tay.
Nhưng nói thật giao tình của hai người chưa đến mức đó, giúp đỡ người đói nhưng không giúp người nghèo.
Hắn vẫn hi vọng đối phương có thể điều chỉnh tâm lý, giữ vững tinh thần một lần nữa, tích cực, lạc quan đối mặt với cuộc sống của chính mình dù cho tương lai có ra sao.
...
"Dương sư huynh, đừng quá bi thương, " Hứa Trăn cố gắng tìm từ nói, "Lo âu sẽ hại phổi, tức giận sẽ hại gan, có thể phát tiết cảm xúc vào lúc thích hợp, nhưng vẫn phải quan tâm sức khỏe của mình."
Dương Nhất Phàm ngồi trong phòng dành cho khách trên lầu ba của tịnh xá, gục đầu xuống, nghẹn ngào nói: “Có cái gì mà phải quan tâm, tôi chỉ là một vũng bùn nhão không trát nổi tường, chăm sóc bản thân để làm gì chứ."
Hứa Trăn thở dài, giúp anh ta rót một ly trà, nói: "Kỳ thật ngần ấy năm Dương sư huynh cũng không phải không gặp may, chỉ là thiếu cơ hội thôi."
"Ba mươi tuổi, thanh niên trai tráng, lo gì không có tương lai?"
"Tôi biết một người, người nọ mới thực sự xui xẻo."
Vừa nói, hắn vừa đặt ly trà vào tay Dương Nhất Phàm, thấy anh ta vẫn đang khóc nức nở, đành phải nói tiếp: "Tôi biết một người, tài nguyên cũng không tệ, vẫn luôn không thiếu vai diễn."
"Anh ấy đóng vai phản diện nam số một trong bộ phim truyền hình đầu tiên anh ấy vào ngành, nhưng đã quay xong mà nhiều năm sau đều không bán, vẫn luôn bị áp đáy hòm."
"Sau đó, bộ phim truyền hình thứ hai cuối cùng cũng ra mắt, nhưng mới phát sóng được vài tập, vai nam chính đã bị lan truyền mấy tin tức tiêu cực, phim truyền hình bị thu hồi, nhân vật của anh ấy vẫn chưa xuất hiện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận