Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 160: Cái Vả Mặt Hơi Đau

Hứa Trăn không có ý phô trương kỹ năng của mình, vì vậy hắn đã luyện tập một cách thành thật với mọi người.
Những người này được chọn để quay "Máu Đào Kiếm", cho nên về cơ bản họ đều là những diễn viên có kinh nghiệm phong phú về võ thuật. Ngay cả khi động tác không tốt như Hứa Trăn, nhưng mỗi người trong số họ vẫn có thể thực hiện các động tác ra hình ra dáng trước sự chỉ đạo của Ngô Trung Tín.
Tuy nhiên, nhóm “phổ thông” của bọn họ đang từng bước yên lặng tập luyện, thì sáu người vừa mới bị mang đi vừa rồi lại không hề yên tĩnh như vậy.
Một lúc sau, mọi người trong phòng tập đều có thể nghe thấy tiếng cãi cọ lớn xuyên qua sàn nhà truyền tới.
“Cậu hỏi tôi “nghỉ bước” là gì? Cậu không biết “nghỉ bước” sao? Tôi, mẹ nó còn phải dạy từng bước cơ bản cho cậu sao? !
“Cậu không biết các động tác này, vậy thì cậu biết cái gì hả?”
“….”
Do hai phòng luyện tập không ở cạnh nhau nên không thể nghe rõ nội dung chửi mắng cụ thể. Nhưng nghe âm lượng này, chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì rồi.
Ngô Trung Tín nhịn không được đi đến cạnh cửa, lặng lẽ mở ra một cái khe hở. Ngay lập tức, một âm thanh chửi mắng bén nhọn lập tức lọt qua khe cửa, trực tiếp lọt vào trong phòng.
“Ồ, cậu muốn dùng dây cáp ở nơi này sao?
“Chỉ một tư thế diều hâu xoay người, cậu còn muốn dùng dây cáp? !
“Cậu, con mẹ nó, đứng trên ghế cũng cần dây cáp sao, a, a? !!”
Tiếng mắng chửi đanh thép và gay gắt, âm thanh này thật sự có cường độ rất cao.
Ngô Trung Tín nhịn không được duỗi tay bưng kín mặt.
Ai, cái lão Đổng này…
Tôi đã nói ông phải khống chế tình tính của mình lại, cái tính cách này của ông thật sự tức chết tôi!
Ngô Trung Tín đưa tay xoa xoa lông mày, nói với các diễn viên trong phòng tập: "Các cậu tập trước đi, tôi ra ngoài xem một chút."
Mọi người đều mai mắt nhìn nhau.
Nhìn thấy Ngô Trung Tín đã rời đi, một nam diễn viên trung niên đang luyện tập với Hứa Trăn liền dừng động tác, nói nhỏ: "Nghe giọng này, hình như là chỉ đạo Đổng?”
Hứa Trăn chớp chớp mắt, nói: “Hình như là vậy.”
Hắn vẫn còn nhớ lúc trước, khi mình còn trong đoàn phim “Dạ Vũ Giang Hồ”, bởi vì ở khách sạn quá xa cho nên không đến kịp thời gian của quay phim của đoàn, sau đó cũng bị Đổng Kỳ Ngọc chửi mắng gay gắt.
Bây giờ nghe lại tiếng mắng chửi này, Hứa Trăn vừa cảm thấy “Thân thiết” lại vừa cảm thấy thập phần may mắn.
Haha, hóa ra vị “Lão đại thần bí” mà Ngô chỉ đạo nói lại là Đổng kỳ Ngọc.
Như vậy, sáu vị tráng sĩ vừa rồi, các người nhất định phải đứng vững nha!
Hắn còn đang suy nghĩ đến vui vẻ, thì cửa phòng luyện tập lại một lần nữa bị đẩy ra.
Ngô Trung Tín, người vừa đi qua kiểm tra tình hình, đã trở lại, hơn nữa còn mang theo một tiểu đáng thương trở về.
Là Hàn Thanh Phong, người đóng vai Viên Thừa Chí.
Hàn Thanh Phong vừa rồi tự mãn rời đi, nhưng bây giờ lại ủ rũ cụp đuôi trở về.
Nhìn dáng vẻ uể oải lúc này của y, có vẻ như vừa rồi y chính là người bị Đổng Kỳ Ngọc chỉ trích.
Một số người trong phòng tập vui mừng khi người gặp họa, một số thì thầm khinh bỉ, nói chung tâm trạng của bọn họ rất đa dạng.
Ngô Trung Tín, người mới đi lãnh y trở về, lúc này cũng có chút buồn bực.
Bản thân vừa rồi còn mở miệng khích lệ người ta, vậy mà chưa đến 10 phút đã bị trả trở về, hơn nữa người này còn là nam chính của toàn kịch.
Lão Đổng này thật là…
Ai, nhưng việc này cũng không thể hoàn toàn trách được Đổng Kỳ Ngọc.
Mặc dù Hàn Thanh Phong là đai đen nhị đẳng của Taekwondo, thế nhưng các động tác của Taekwondo rất khác so với võ thuật truyền thống Trung Hoa.
Mà có rất nhiều hành động Đổng Kỳ Ngọc yêu cầu, y thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói đến, huống chi là thực hiện.
Ngô Trung Tín dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hứa Trăn trong đám người, vẫy tay nói: “Tiểu Hứa, cậu qua đây một chút.”
Hứa Trăn ngơ ngác đi qua.
Ngô Trung tin cũng không có ý định che giấu, vừa rồi tiếng mắng chửi của Đổng Kỳ Ngọc quá lớn, cả tòa nhà đều có thể nghe thấy được, ông ta chỉ đơn giản nói hai câu: “Cậu đi với tôi, Đổng chỉ đạo bên kia muốn cậu qua bên đó.”
“Hoắc……”
Lời này vừa ra, mọi người trong phòng luyện tập liền náo nhiệt hẳn lên.
Đổng Kỳ Ngọc trả Hàn Thanh Phong trở về, nhưng lại kêu Hứa Trăn đi qua?
Cái vả mặt có phải quá độc ác rồi hay không?
Lúc này, Hàn Thanh Phong sắc mặt vốn đã đen, nay lại càng đen như đáy nồi.
Tạo nghiệt a!
Mới vừa rồi, tại sao mình lại muốn đứng ra?
Đáng lẽ mình phải giống như Hứa Trăn, nói bản thân là tuyển thủ taekwondo “phổ thông” !
Cái gì đai đen nhị đẳng, phải nói là mặt đen nhị đẳng mới đúng! !
…….
Thành thật mà nói, Hứa Trăn được Đổng Kỳ Ngọc gọi qua, khiến tâm tình của hắn cũng rất hỗn loạn.
Lão đại đã để mắt đến mình.
Thế nhưng, việc giao tiếp với Đổng chỉ đạo không phải là một chuyện khiến tâm trạng vui sướng.
Chỉ chốc lát sau, Ngô Trung Tín đã dẫn Hứa Trăn đi tới một khác gian phòng luyện tập khác, vừa muốn mở miệng, bên trong Đổng Kỳ Ngọc đã nhìn thấy mặt Hứa Trăn.
“Hứa Trăn, cậu có ý gì?” Đôi mắt bò của Đổng Kỳ Ngọc lập tức trừng qua đây, ông ta kêu lên: “Tại sao không muốn qua đây?
“Cậu có ý kiến với con người tôi sao, hay cậu cảm thấy công phu của mình đã lợi hại cho nên không cần tôi chỉ điểm nữa?”
Ở bên cạnh, Ngô trung tín vội vàng xua xua tay, giải thích: “Lão đổng, anh trách oan cho tiểu Hứa rồi.
“Tôi chỉ nói có một vị “lão đại thần bí” đến chỉ dẫn, chứ không hề nhắc đến tên anh.”
Nghe như vậy, thần sắc của Đổng Kỳ Ngọc mới dịu đi một chút.
Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi nói với Hứa Trăn: “Thất thần làm cái gì? Mau lại đây, động tác của Kim Xà Lang Quân không dễ thiết kế, trọng tâm hôm này, tôi sẽ tập trung vào cậu!”
Hứa Trăn: “…”
Không biết tại sao, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận