Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1115: Lâm gia 6

Lâm Gia gục đầu xuống, rời khỏi góc phim trường trở về phòng nghỉ, trông cô có vẻ lạc lõng và choáng váng.
Trên người cô mặc một bộ đồng phục đặc vụ chỉnh tề và thẳng thớm, không hề tạo thêm một chút cảm giác góc cạnh nào cho cơ thể cô.
Từ Hạo Vũ nhìn thấy cô trở lại, vội vàng ăn nốt hai miếng đồ ăn còn đang ăn dở rồi vô cùng hào hứng mà đi về phía cô, nháy mắt nói: "Này, Gia Gia, trò chuyện với "con trai" của cô xong chưa?"
Lâm Gia sợ run cả người khi nghe thấy từ "con trai".
Cô sững sờ quay đầu lại, đang định giải thích, Từ Hạo Vũ lại nói: "Mà này "con trai" của cô rốt cuộc là ai vậy? Tôi rất tò mò."
"Vừa nãy nhìn thấy biệt danh này, tôi đã rất hoảng sợ, tôi còn tưởng rằng cô có con riêng, kết quả sau đó lại nghe thấy là giọng nói của người trưởng thành trong điện thoại."
"Làm sao mà cô có con trai lớn như vậy được, a ha ha ha!"
"Tôi có hỏi "con trai" của cô là ai mà người đó cũng sống chết không chịu nói với tôi, bí mật vậy sao."
"Này, rốt cuộc là ai vậy?"
"..."
Lâm Gia: ? ?!
Nghe Hứa Hạo Vũ nói luyên thuyên, cô mở to hai mắt mà không tin vào tai mình.
Anh ta đang nói gì vậy?
Con trai của tôi?
Anh ta đã hỏi "con trai" tôi "con trai" tôi là ai?
A Trăn đã biết rằng tôi để biệt danh của hắn là "con trai của tôi" rồi? !! !
Lúc này, Lâm Gia chỉ cảm thấy giận sôi người, tức giận đến mức khói bốc ra từ mọi lỗ trên cơ thể biến thành một cột khói xám.
A a a a a a! ! Từ Hạo Vũ, anh chết chắc rồi! Anh chắc chắn phải chết!
Con trai tôi là bố của anh!
Tôi là mẹ… Mẹ ơi! Không phải!
Dù sao anh chắc chắn phải chết! !!

Chiều hôm đó, trong đoàn làm phim "Liệp Ảnh", nam nữ chính có quay một cảnh đánh nhau.
Nữ đặc vụ do Lâm Gia thủ vai lần đầu tiên gặp Từ Hạo Vũ, hai người đáng lẽ phải đến để liên lạc với nhau, nhưng không ngờ do một sai sót bất ngờ khiến họ coi nhau là kẻ thù.
Lâm Gia thuần thục dễ dàng khống chế được Từ Hạo Vũ, cô đè anh ta xuống đất đấm đá một hồi.
Đạo diễn đứng bên ngoài nhìn hai người diễn qua ống kính, không khỏi kinh ngạc.
"Tôi vốn còn sợ rằng vẻ ngoài của Lâm Gia quá xinh đẹp mềm yếu, không thể diễn tốt cảnh này...", ông ấy nghiêng đầu và nói với nhà sản xuất bên cạnh: "Ai ngờ cô diễn rất tốt, ánh mắt và khí chất đều rất chính xác!"
"Có được ánh mắt sắc bén của một nữ đặc vụ!"
Nhà sản xuất bên cạnh cũng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Mà Hạo Vũ diễn cũng không tồi!"
"Nhìn vẻ mặt của anh ta đi, nghe tiếng hét này đi, qua vẻ mặt sợ hãi này, có vẻ như Gia Gia thật sự đá rất đau!"
Gã ta không khỏi cảm động nói: "Lúc trước ông tổng giám đốc Từ đã nói với tôi là khả năng diễn xuất của Hạo Vũ rất đau mắt khiến tôi đã phải châm trước nhiều nhưng giờ tôi cảm thấy diễn xuất của cậu ta rất sinh động đấy chứ? Có lẽ là do lần trước diễn vai không hợp."
“Có lẽ Hạo Vũ không thể diễn tốt kiểu vai công tử lạnh lùng, nhưng diễn kiểu nhân vật nhỏ này thì không sao.”
Nghe nhà sản xuất nói như vậy, đạo diễn ở một bên ngượng ngùng cười cười, nhưng không nói gì.
Kỹ năng diễn xuất của Từ Hạo Vũ như thế nào, mấy ngày nay đoàn làm phim đều đã trải nghiệm đủ rồi, nhà sản xuất bình thường không hay ở đây nên không thấy tận mắt.
Còn vì sao bây giờ anh ta lại thể hiện đúng lúc…
Có thể, có lẽ, chắc là, do bị đau thật.
Đạo diễn nhìn Từ Hạo Vũ bị Lâm Gia đá lăn lộn trên phim trường, đờ đẫn ngoáy lỗ mũi.
Được rồi, bị một cô gái nhỏ đá mấy cái thôi thì có thể bị gì được chứ.
Tất cả là vì cốt truyện cần như vậy.
Lâm Gia rất tức giận.
Khí Từ Hạo Vũ tự ý tiếp điện thoại của chính mình, còn khiến cô bực mình hơn là gã dám để lộ cái biệt danh “con trai tôi” này.
Vốn dĩ mỗi khi trò chuyện với A Trăn, giữa hai người sẽ luôn có bầu không khí hết sức thoải mái… Tất cả là đều tại gã!
Đều tại cái tên máu bùn đó!
A Trăn khẳng định là đã gắn cho mình cái mác bà dì biến thái rồi, khóc đến nước mắt chảy thành sông mà!
Lâm Gia từ đó đến giờ vẫn luôn là một cô gái thân thiện năng nổ giúp đỡ mọi người, luôn giữ lòng đầy thiện ý khi tiếp xúc người khác.
Chỉ có một Từ Hạo Vũ và duy nhất cái thằng khờ Hạo Vụ này đã thành công chạm đến vảy ngược của cô, kích thích cô giận đến muốn nổi cơn tam bành.
Tối hôm đó, sau khi quay xong hết thảy cảnh cần quay, sau khi về đến khách sạn là Lam Gia nằm liệt luôn trên giường, đến giờ cô vẫn còn trong trạng thái giận sôi máu.
Thẳng đến khi cái điện thoại đang vùi trong đống chăn mền bỗng dưng chấn động một cái, Lâm Gia cầm lấy điện thoại xem qua thì chợt giật mình đến mức bắn thẳng ra khỏi giường.
A Trăn vừa gửi tin cho mình!
Chỉ trong nháy mắt, mọi muộn phiền ban chiều đeo bám Lâm Gia đã lập tức bị cô ném đến lên chín tầng mây, cô hưng phấn mà mở khoá màn hình, khi vừa nhấn vào xem tin thì lại thấy là một tấm hình.
Bên trong tấm ảnh là hình Hứa Trăn cột tóc, mặc một bộ cẩm bào màu trắng, đang cưỡi trên con ngựa lông nhung băng rừng vượt suối.
Gió núi thổi lớp áo choàng của hắn bay phần phật làm nổi bật dáng người tuấn dật xuất trần của hắn, trông khí độ rất là hiên ngang uy vũ.
—— Đây là vẻ ngoài của nhân vật Chu Du trong "Tam Quốc".
"Ô ô ô ô ô! ! !"
Lâm Gia ôm di động vừa lăn vừa kéo cái chăn cuộn cô lại, trông như con giun đang giãy dụa trên giường.
A, cái tạo hình thần tiên hạ phàm gì đây!
A a a, A Trăn cậu đừng có mà dụ hoặc tôi thế chứ!
Lâm Gia không nói hai lời, lập tức dùng bức ảnh này làm ảnh đại diện trong danh bạ cho Hứa Trăn, tiện thể đổi cái biệt danh “con trai tôi” thành "Hứa Chân"
Nếu làm như thế này, một khi hắn gọi điện thoại cho mình là mình lại có thể trực tiếp xem bức ảnh chụp này, vui vẻ gấp bội!
Rất nhanh, Hứa Trăn lại phát tới một cái tin tức: "Đoàn phim "Tam Quốc" muốn công bố tạo hình nhân vật, em chọn bức ảnh này, sư tỷ chọn bức nào?"
Lâm Gia hứng thú bừng bừng mà đáp lại: "Bức này rất đẹp mắt! Chị cũng chọn bức này!"
Nửa ngày, Hứa Trăn ở đầu bên kia điện thoại mới trả lời: "... Không phải, em đang nói Đại Kiều, chị chọn bức nào làm tạo hình chính thức để công bố cho Đại Kiều."
Lâm Gia: "..."
Quên!
Hình như mình cũng là diễn viên trong cái đoàn kịch này mà nhỉ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận