Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 707: Rời Tuyền Châu

Trong cảnh vừa rồi, hắn thật sự dùng sức, mà hắn cũng cố tình thay đổi một chút.
Theo kế hoạch ban đầu, Tằng Soái đáng lẽ phải bật đèn pha xe máy ngay sau khi hét lên vô ích, trực tiếp soi đường cho Lôi Trạch Khoan quay về.
Mà khi Hứa Trăn đang nén lại cảm xúc của mình, não hắn đột nhiên nhảy số và hắn cảm thấy Tằng Soái nên gọi một tiếng “Ba” vào lúc này.
——Vì cách phát âm của từ "Ba" to hơn "Đại ca" và "Đại thúc", và nó cũng có thể thu hút nhiều sự chú ý của Lôi Trạch Khoan hơn.
Sau khi trao đổi ý tưởng này với Bành Tư Nguyên và đạo diễn, nó đã được họ nhất trí.
Nhưng khi Hứa Trăn muốn nói với Trần Chính Hào về sự thay đổi, thì một thứ suy nghĩ hơi xấu xa đã mạnh mẽ ngăn cản hắn, nếu hắn nói với Trần Chính Hào trước, chỉ sợ cảm xúc của đối phương sẽ không thể no nủ.
Kết quả là sau một hồi thử, cảm xúc của Hào ca thực sự rất "No đủ”...
Hứa Trăn âm thầm thở dài.
Hắn nhớ lại không lâu trước đây, ở trong đoàn phim “Phong Tranh”, hình như Liễu Vĩnh Thanh cũng từng bị chính mình “Bức điên”, ghé vào mộ phần mộ, khóc đến không ra hơi.
Tròng lòng Hứa Trăn không khỏi bồn chồn: bản thân giở trò như vậy có phải không tốt lắm?
Lúc hắn đang suy nghĩ thì Trần Chính Hào đóng vai Lôi Trạch Khoan rốt cuộc cũng khó khăn tiến về bên hắn.
Hứa Trăn hơi hơi hé miệng, do dự mà nói: “Đại ca……”
Trần Chính Hào rũ đầu, duỗi tay lau khuôn mặt, thanh âm khàn khàn nói: “Về sau, không được tùy tiện gọi người khác là “Ba”.”
“Cách xưng hô này thật sự rất nghiêm túc.”
Hứa Trăn: “……”
Lời thoại này cũng không có trong kịch bản, Hào ca hiển nhiên là đang phản ứng lại sự thay đổi.
Tuy nhiên, tại sao hắn lại cảm thấy câu này có ẩn ý…
Nhưng đương nhiên, Hứa Trăn làm sao có thể không đảm đương được màn biểu diễn ngẫu hứng đơn giản này, trong mắt hắn lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi tôi rất sốt ruột..."
“Cảm ơn.”
Thế nhưng, trước khi Hứa Trăn nói xong, Trần Chính Hào đã lặng lẽ cầm lấy chiếc xe máy, nhìn vào mắt Hứa Trăn, nghiêm nghị nói: "Cảm ơn."
Hứa Trăn nhìn đôi mắt vẩn đục còn đang khóc của y, nghe giọng điệu chân thành cảm ơn của y, hắn mới mỉm cười nói: " Không khách khí.”
“……”
Quá trình quay phim trong ngày diễn ra cho đến 7 giờ tối và nó tạm thời bị tạm dừng.
Bởi vì bầu trời bên biển đã hoàn toàn tối sầm, mà câu chuyện trong kịch bản chỉ diễn ra trong vài phút, nếu tiếp tục quay thì sẽ bị lộ.
Trong chiếc xe buýt nhỏ trở về khách sạn, Trần Chính Hào cúi đầu không nói tiếng nào, tâm trạng vẫn có vẻ bị trầm xuống.
Hứa Trăn không biết có nên tìm cớ nói chuyện với y hay không, thì đột nhiên điện thoại trong túi quấn hơi rung lên.
Mở ra mới thấy, là Hào ca gửi tin nhắn tới.
Hắn lập tức phản hồi: “Cảm ơn, khóc thống khoái, rất có thu hoạch.”
Hứa Trăn nhìn nhìn Hào ca cách mình chưa tới hai mét, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, gửi đến biểu tình tươi cười.
……
Hôm nay trở về sớm, Hứa Trăn khó có dịp được xem tin tức giải trí.
Nhưng mà vừa thấy thì liền phát hiện ra một sự kiện vô cùng quan trọng, tuy nhiên sự kiện này cũng không quá liên quan đến hắn: Đề danh của “Kim Kê Thưởng” đã được công bố.
Hứa Trăn biết, “Kim Kê thưởng” là giải thưởng có giá trị nhất trong ngành điện ảnh đại lục, nó còn được gọi là "Giải Kim Tượng" cho điện ảnh Hương Giang và "Giải Kim Mã" cho điện ảnh Đài Đảo. Đồng thời nó cũng một trong ba giải thưởng lớn của điện ảnh Hoa Ngữ.
Nói như vậy, diễn niên Hoa Hạ nào có thể bắt được ba giải thưởng “Nam diễn viên xuất sắc nhất” và “Nữ diễn viên xuất sắc nhất” thì mới dám tự xưng là ảnh hậu, ảnh đế, còn các giải thưởng khác thì không được tính.
Tất nhiên, ngoại trừ những người chiến thắng tại Liên hoan phim hạng A quốc tế.
Bất quá loại người này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ có một bộ phim điện ảnh được công chiếu duy nhất mà Hứa Trăn chính thức tham gia, đó chính là bộ phim chiến tranh cổ trang "Dương Gia Tướng" của Hoàn Ngu.
Thế nhưng từ xưa đến này, phim điện ảnh cổ trang không được ưu ái tại giải Kim Kê.
Mặc dù đạt doanh thu phòng vé và danh tiếng khá tốt nhưng "Dương Gia Tướng" lại không nhận được bất kỳ đề cử nào.
Nhìn thấy kết quả này, Hứa Trăn hoàn toàn dùng tâm thái của người ngoài cuộc, không cảm thấy một chút chán nản nào.
Điện ảnh cùng phim truyền hình vốn dĩ là hai lĩnh vực khác nhau, hình thức nghệ thuật và đối tượng khán giả cũng không giống.
Sự công nhận dành cho Hứa Trăn trong giới phim truyền hình hiện tại vẫn còn tính là tương đối cao, điều này đạt được là nhờ vào lượng lớn số hỏa kịch mà hắn tham gia.
Còn nếu về sau muốn có được một chỗ đứng vững chắc trong lĩnh vực điện ảnh, thì hắn phải đề phòng sự kiêu ngạo và hấp tấp, sau đó tiến lên từng bước về phía trước.
Giữ tâm trí bình tĩnh và đôi mắt đừng chỉ chăm chăm vào các giải thưởng.
Những hư danh đó chỉ là dệt hoa trên gấm, nước chảy thành sông, còn phòng bán vé mới là vàng thật bạc trắng…Không phải, phòng bán vé mới đại biểu cho sự yêu thích và tán thành của người xem!
Hứa Trăn không muốn trở thành dương xuân bạch tuyết cao siêu quá ít người hiểu, hắn chỉ muốn làm một “Diễn viên nhân dân” mà thôi.
Nghĩ như vậy, hắn liền xem kỹ các đề cử giải Kim Kê năm nay và phát hiện Hào ca thực sự đã giành được đề cử "Nam diễn viên xuất sắc nhất" năm nay.
Tuy nhiên, Hứa Trăn đã xem xét kỹ hơn các tác phẩm được đề cử của y và đột nhiên cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ đi kèm với danh sách:
—— “Khuynh Thanh Chi Luyến”, Phạm Liễu Nguyên.
Này, giống như tra nam đi hái hoa ngắt cỏ ở khắp nơi…
Hứa Trăn nhớ mang máng, năm trước tại lễ trao giải Ngọc Lan, Hào ca nói chính mình đang quay phim điện ảnh, hình như chính là bộ phim này.
Hắn nhìn vài tác phẩm khác cùng tranh giải, ân, chẳng trách Hào ca không hề nhắc đến chuyện này trong hai ngày qua.
Lễ trao giải này không đi cũng thế.
……
Đoàn làm phim "Thất Cô" đã ở Tuyền Châu trọn vẹn hai tuần.
Ngày 30/8, cả đoàn thu dọn đồ đạc và di chuyển đến địa điểm tiếp theo.
Hứa Trăn từ cõng túi đồ của mình, đứng ở trước cửa hàng sửa chữa xe máy của Hàn Xuân Lai, ngóng nhìn hồi lâu, trong lòng vô cùng không nỡ.
Thật sự phải đi rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận