Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 216: Quá Nghèo Nàn

Mà cùng lúc đó, người khác không nhận biết Lương Vệ Đông, mà Lương Vệ Đông cũng không nhận biết nhóm người này.
Hắn mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài, ở đây cho dù là Hứa Trăn, Tống Úc, hay Lâm Gia, tất cả đều là nghệ sĩ trẻ tuổi mới nổi lên trong mấy năm qua, hiện giờ vừa nhìn tới, ngay cả một khuôn mặt quen thuộc cũng không có.
Bởi vậy, Lương Vệ Đông rất dễ dàng mà hạ kết luận cho đoàn phim: Gánh hát rong.
Sau nghi thức khởi động máy vào buổi sáng, các nhân viên chủ sang chính của đoàn đã dùng bữa nhẹ trên phim trường và buổi quay phim sẽ chính thức bắt đầu vào buổi chiều.
Lương Vệ Đông cầm phần cơm hộp của mình, chạy đến chỗ bên cạnh Tô Văn Bân ngồi xuống, vẻ mặt thổn thức nói: “Ai, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, chỉ vì ăn bữa cơm mà mặt mũi của tôi thật sự đã mất hết.”
Tô Văn Bân ở dưới bàn, dùng chân đạp hắn một phát, “Mau ăn cơm của cậu đi.
“Tuần trước là ai nói với tôi, có việc liền tiếp, 20 đồng cho ba đoạn quay chụp?”
Lương Vệ Đông ngẩng đầu nhìn trời, than thở nói: “Không phải là do không có gì ăn sao? Nhìn cơm của tôi xem, này có khác gì cơm của ăn xin đâu?”
Nói xong, hắn vẻ mặt khinh thường mà nhìn thoáng qua máy quay phim trong tầm tay, “Nhìn thiết bị ở đây, tôi liền biết đây là một đoàn phim nghèo nàn.
“Kinh phí sản xuất là 1000 vạn đúng không? Không thể, nhiều nhất là 800, không thể nhiều hơn được?”
Tô Văn Bân mắt trợn trắng, nói: “Thiết bị ở Hollywood tốt, cậu muốn cứ đi, cũng không có ai kêu cậu quay về.”
Lương Vệ Đông bĩu môi, nói: “Tôi trở về, còn không phải do bản thân quá ưu tú, cho nên vẫn luôn có người khen tôi sao.”
Tô Văn Bân quay đầu lại, hừ lạnh nói: “Người khác khen cậu, cậu liền từ chức? Đây là logic gì?”
Lương Vệ Đông hắng giọng đáp lại: “Cậu phải chính tai tận mặt nghe bọn họ khen tôi như thế nào…”
Nói đến đây, hắn hạ thấp giọng điều, vờ như là người đang khen hắn: “Nga, anh bạn, tôi luôn nghĩ người Hoa Hạ không thể hiểu được cái gì gọi là thẩm mỹ, thứ mà bọn họ quay ra không khác gì củ khoai tây mà mấy Susan đại thẩm đào từ bờ ruộng.
“Tôi quả thực không thể tin được, lãnh thổ như Hoa Hạ lại có thể sinh ra một nghệ thuật gia như cậu!
“Cậu quả thực là người phương Tây bị bệnh ngoài da, là thiên sứ mà thượng đế phái tới cho chúng ta!”
Tô Văn Bân: Ha ha, tôi thấy cậu chính là cứu binh do phải con khỉ cử tới.
Lương Vệ Đông đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, không tự chủ được tâm trạng, một lúc sau mới nói: "Cậu cảm thấy đó là tiếng người sao? Muốn khen thì cứ khen, việc gì phải kéo nơi tôi ở ra để dẫm đạp.
“Lão tử là nam nhân Hoa Hạ, nghe được chuyện ma quỷ này? Sao có thể không tức giận được mức muốn đánh nhau.”
Tô Văn Bân kinh ngạc nói: “Cậu đánh bọn họ thiệt à?”
Lương Vệ Đông nghiêm mặt nói: “Sao có thể, tôi đang hình dung ra tâm tình của mình, là phép tu từ, phép tu từ đó, cậu có hiểu không?”
Tô Văn Bân: “……”
Nói chuyện với kiểu người này, thật sự quá lao lực rồi!
Sau một lúc lâu, Tô Văn Bân hỏi: “Sau đó thì sao, cuối cùng cậu lấy cớ này để từ chức?”
Lương Vệ Đông vẻ mặt thản nhiên nói: “Tôi nói mấy năm qua làm việc quá nhiều với ống kính, khiến mắt tôi bị bệnh quáng gà.”
Tô Văn Bân: “……”
Ha hả, cậu đúng là một đứa bé lanh lợi.
Chỉ chốc lát sau, Lương Vệ Đông hai ba ngụm liền giải quyết xong phần cơm hộp của mình.
Hắn một bên xỉa răng, một bên nhìn chung quanh đám người tới tới lui lui khuân vác thiết bị trong phim trường, nói: “Tôi nói lão Tô, không phải gần đây, cậu luôn khoe khoang mình đang rất nổi danh trong nước sao?
“Như này? Một xưởng phim nhỏ?
“Thật sự là 20 đồng cho ba cảnh quay đi, đúng không?”
Nói xong, Lương Vệ Đông bắt đầu đếm qua thiết bị, từ camera đến màn ảnh, từ thiết bị chiếu sáng đến máy theo dõi, nói ngắn gọn lại, cứ có liên quan đến hình ảnh, đều sẽ bị chê bai đến thương tích đầy mình.
Tô Văn Bân ở bên cạnh vứt chiếc đũa trong tay, quát: “Tôi gọi cậu tới để làm đương đại gia đúng không?”
Lương Vệ Đông rụt rụt cổ, lẩm bẩm nói: “Cũng không cần như thế đâu, chỉ cần gọi tiểu gia là được rồi.”
Tô Văn Bân bị hắn chọc tức giận đến mức ăn cơm không vô.
Hắn nhịn không được nhìn thoáng qua Hứa Trăn bên cạnh, trong lòng yên lặng thầm nghĩ: Tiểu tử, cậu nhất định phải thể hiện thật tốt, để cho ca ca lấy lại mặt mũi!
Lát nữa, cậu cũng đừng có diễn kiểu trình độ “Xưởng nhỏ”, như vậy, mặt mũi của ca ca cậu, khẳng định phải vứt đi!

Cuộc trò chuyển lải nha lải nhải của bọn họ đều bị mọi người chung quanh nghe hết, nhưng dù sao Lương Vệ Đông cũng không có quan hệ thân thiết, cho nên liền tùy ý bọn họ tranh chấp lời vô nghĩa, mà không ai tiến đến để tiếp lời.
Lúc này, Hứa Trăn đã sớm ăn cơm trưa xong, hóa tranh cũng xong, trang phục cũng tươm tất, hiện tại chỉ đừng chờ để chuẩn bị vào sân quay phim.
Hắn là nam chính của “Ôn Lương Châu”, do đó, trận mở mạn cùng là hắn đảm nhiệm.
Đây là lần đầu tiên Hứa Trăn nhận vai nam chính, quả nhiên, cảm nhận được một nổi áp lực rõ ràng đang đè nén bản thân.
Cách đó không xa, Lâm Gia nhìn Hứa Trăn ngồi ở trên ghế phát ngốc, vẻ mặt bình tĩnh đi tới, nói: “Này, cuộc đối thoại còn khá dài, hai ta có muốn thử đối thoại một lần nữa hay không?”
Hứa Trăn gật gật đầu, chống tay lên lưng ghế, lười biếng nói: “Được rồi, đúng vậy.”
Lâm Gia thấy thế hơi hơi sửng sốt.
Giọng điệu này, phong thái này… Hoàn toàn không phải là Hứa Trăn ngày thường.
Từ trước đến nay, Hứa Trăn vẫn luôn là kiểu thần thái sáng láng, đĩnh bạt hiên ngang, cho tới bây giờ cũng không có lười nhác như vậy.
Trạng thái hiện tại cộng với bộ tóc giả, trang phục và cách trang điểm, khiến Lâm Gia cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Phảng phất như người ngồi trước mắt không phải là sự đê mà mình quen biết, mà giống như một hiệp khách giang trong lần đầu gặp mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận