Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 232: Kịch Nói "Vạn Gia Ngọn Đèn Dầu"

Vào thời điểm đó, Thẩm Đan Thanh, với tư cách là giám khảo của chương trình, đã yêu cầu Hứa Trăn thử vai nữ chính Đỗ Tâm Vũ trong "Như Sương, Như Vũ, Lại Như Phong”.
Thời gian hấp tấp, Hứa Trăn không có thời gian chuẩn bị, liền trực tiếp phục chế đoạn biểu diễn năm đó của Du Mi.
Thẩm Đan Thanh ánh mắt thật gian xảo, trong nháy mắt đã có thể nhìn ra manh mối.
Tuy nhiên, cô không những không chế giễu Hứa Trăn đầu cơ trục lợi mà còn ngược lại, cô còn đánh giá cao khả năng bắt chước của hắn, đồng thời đề nghị hắn bắt chước thêm các vở kịch cổ điển, đồng thời giới thiệu một số tác phẩm nửa khôi hài nửa nghiêm túc cho hắn tham khảo.
Hứa Trăn rất để bụng chuyện này.
Sau khi hoàn thành tiết mục, hắn liền lập tức đi tìm những vở kịch kia, có vở đã được biên tập lại, có vở thì trực tiếp ghi hình, trong số những vở kịch đó, bao gồm “Vạn Gia Ngọn Đèn Dầu” đang được biểu diễn trên sân khấu.
Hứa Trăn cảm thấy mình còn lâu mới có "khả năng đánh giá và thưởng thức nghệ thuật", đối với các ưu điểm của vở kịch, đặc biệt là kịch ở giai đoạn tiên phong, hắn thật sự phẩm không ra.
Nhưng ưu điểm có thể không có, còn khuyết điểm thì nhìn một lát liền ra.
Ví dụ như bây giờ, trên sân khấu, một cô bé trạc tuổi mình đóng vai bà già 80 tuổi khiến người xem vô cùng khó chịu.
Nguyên nhân rất nhiều.
Ví dụ như cử động cơ thể của cô ấy rất méo mó, lưng khom, chân đi khập khiễng và tay run dữ dội, Hứa Trăn biết rằng có lẽ cô ấy nghĩ mình đang hành động kiểu “Tuổi già sức yếu”, nhưng thực tế thì cô ấy khác nào một người máy bị quăng ngã hỏng.
Lại nói ví dụ, tiểu cô nương than thở khóc lóc mà gào rống “Ta đã thủ 40 năm”, nhìn qua trông thực sự rất thương tâm.
Nhưng nỗi thương tâm của cô ấy không giống như một bà già đã chịu mọi đau đớn trên đời, mà giống như một đứa trẻ thơ chưa ăn no bỗng phát hiện ra bình sữa đã cạn đáy.
Hứa Trăn còn đang suy nghĩ như vậy, thì màn biểu diễn trên sân khấu đã bị kêu dừng lại.
“Vẫn không đúng,” Lão sư chỉ đạo Mạnh Tường Đông nhìn về phía nữ sinh trên sân khấu, nhíu mày nói, “Em khóc kiểu đó, thật sự quá ngây thơ.
“Tìm cảm đủ dư đủ thừa, nhưng mùi vị không đúng.”
Trong khi nói, ông ta lén lút liếc nhìn Thẩm Đan Thanh đang ngồi trong góc, bình tĩnh nói: "Nhớ lại phiên bản của Thẩm lão sư, tiếng khóc này vô cùng ủy khuất, chua xót và cay đắng.”
“Trượng phu của bà đã mất 40 năm, nhưng thứ bà khóc không phải là chồng của mình, mà chính là những gì bà đã trải qua trong 40 năm.
“Em khóc như vậy, thật sự không có chút trình tự cảm xúc nào.
“Em hiểu ý của tôi không?”
Trên đài, nữ sinh đóng vai lão thái thái lau lau nước mắt, ngây thơ mờ mịt gật gật đầu.
Mà dưới đài, Hứa Trăn lại như suy tư gì.
Hắn vừa rồi còn đang suy nghĩ, đồng dạng là khóc, nhưng rốt cuộc nữ sinh này khóc không đúng chỗ nào.
Nghe Mạnh lão sư nói như vậy, hắn mới nghĩ kỹ, hóa ra là khóc không có chút trình tự cảm xúc nào.
Cảm xúc của cô gái này giống như mở cửa lũ và giải tỏa tất cả cảm xúc cùng một lúc, nhưng diễn xuất của Thẩm Đan Thanh trong giai đoạn đó có quá trình suy sụp dần dần, phá vỡ tâm lý phòng vệ của mọi người từng chút một.
Hứa Trăn quay đầu nhìn về phía vị Mạnh lão sư kia.
Vị tiên sinh này, có mạch não rất giống mình nha!
Khi nào trở về, tôi sẽ tra xem đây là vị lão sư nào, sau đó đến nghe giảng ở các khóa của ông ấy.
Nói về điểm mấu chốt của vở kịch với những người hiểu biết và kể chi tiết cho những người đang hồ đồ.
Mạnh Tường Đông hiện đang là mấu chốt của vấn đề, nắm bắt các tình tiết và nói hết thảy mọi thứ đang có trong đầu, nhưng cô gái đóng vai lão thái thái lại nghe không hiểu bất cứ cái gì.
Mạnh Tường Đông bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Thật sự không khéo, nhóm kịch nòng cốt của đoàn lại vừa vẹn tốt nghiệp một mớ, cho nên chỉ có thể tìm kiếm diễn viên từ những người mới.
Yêu cầu lúc đó của Mạnh Tường Đông là: Lời kịch tốt, có thể khóc thì càng tốt.
Mà nữ sinh được lựa chọn hiện tại thật ra rất phù hợp với hai yêu cầu này, lời kịch nặng nhẹ nhanh chậm, nhịp điệu rơi thả đúng chỗ, khóc cũng rất lợi hại, vừa nói khóc là nước mặt đã óng ánh rơi xuống.
Thế nhưng, khả năng nắm bắt thực sự kém.
Năm đó Thẩm Đan Thanh diễn đến này đoạn này, vô số người dưới đài đều bị cảm nhiễm, rơi lệ lã chã, mà cùng một cảnh diễn, nhưng cách diễn xuất của nữ sinh này thật sự khiến người xem vô cùng bực bội, hận không thể hét lớn với cô, đừng có khóc, cô khóc cái gì.
Cứ như vậy thì thật sự không xong.
Mạnh Tường Đông sửa đi sửa lại mấy lần, nhưng thấy nữ sinh kia không thể nắm bắt được những điều cần thiết, ông ta tự hỏi liệu mình có nên làm mẫu cho cô xem hay không.
Lúc này, khóe mắt ông thoáng nhìn về phía Mạnh Nhất Phàm đang trò chuyện với mọi người ở hàng ghế đầu, Mạnh Tường Đông nảy ra ý tưởng và vẫy vẫy tay với cháu trai, nói: "Mạnh Nhất Phàm, em lên đây!”
Mạnh Nhất Phàm nghe thấy đại bá kêu mình thì sửng sốt một hồi, rồi từ trên chỗ ngồi đứng lên, hỏi: “Có chuyện gì sao? Cái kia…ách, Mạnh lão sư?”
Mạnh Tường Đông đáp: “Đoạn diễn vừa rồi, em thử diễn lại một lần xem.”
Mạnh Nhất Phàm nghe vậy thì ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới nói: “Là kêu em diễn lão thái thái sao?”
Mạnh Tường Đông đáp: “Đương nhiên là diễn vai lão thái thái, thế nào, em còn tưởng mình diễn lão công trên trời của bà ấy sao?”
“Ha ha ha ha ha ha……” Chung quanh tức khắc vang lên một trận cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận