Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1046: Nhân Vật Phản Diện

Hứa Trăn nói với Điêu Diễm Hồng: "Có thể có loại phản ứng này, tuyệt đối không phải là một người có tâm lương thiện.”
“Cho nên nếu cô Điêu muốn hiểu được cảm xúc tại chỗ này, đầu tiên phải hiểu được tư duy này của bà ấy mới được."
Điêu Diễm Hồng: "..."
Bà nghe xong đoạn phân tích này của Hứa Trăn mà bỗng nhiên trầm mặc.
Ừm... Tiểu Hứa nói rất có đạo lý, quả thật là như thế...
Bà đúng là không cố gắng suy nghĩ kỹ lưỡng, hơn nữa bị "một số người" lừa gạt, không đi sâu vào nhân vật này.
Nghĩ như vậy, Điêu Diễm Hồng quay đầu lại, híp mắt nhìn Từ Hãn đang xem kịch.
Ha ha, tên ăn cướp Từ Hãn... khi đưa kịch bản thì mở to đôi mắt trâu nói với tôi, mẹ Đông Đông là một người mẹ phạm sai lầm, cắn rứt lương tâm, bên ngoài mềm yếu nhưng bên trong lại mạnh mẽ, kiên cường thiện lương, tính cách nhân vật rất có trình tự...
Bà chỉ biết...
Bà biết ngay là tên ăn cướp này hoan nghênh bà diễn vai này thì chắc chắn là không có ý tốt gì!
Cách đó không xa, Từ Hãn để ý đến đôi mắt phượng của Điêu Diễm Hồng đang liếc xéo hắn, bỗng nhiên trong lòng lạnh một trận.
Gì vậy... ?
Ánh mắt này của Điêu Diễm Hồng, có khả năng là đã có cảm giác của "nhân vật phản diện" rồi!
......
Kịch bản cũng đã nhận, hơn nữa còn là tự bà chủ động chào đón, lúc này cho dù Điêu Diễm Hồng có nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể là tiếp tục thảo luận thiết lập của nhân vật cùng với Hứa Trăn, cố gắng diễn tốt "nhân vật phản diện" này.
Điêu Diễm Hồng trò chuyện chốc lát lại không nhịn được mà lắc đầu nói: "Lúc trước tôi có chút suy nghĩ sai lệch về đoạn phim này.”
“Nếu không phải bị Tiểu Hứa bức ra phản ứng bản năng, tôi sẽ không hiểu rõ mẹ Đông Đông là người như thế nào."
Nói xong, bà quay đầu nói với đạo diễn bên cạnh: "Đạo diễn Ngô, làm phiền anh đời đoạn phim này về sau quay tiếp, chờ tôi trở về cân nhắc kỹ lưỡng lại, viết lại tiểu truyện nhân vật này cho tốt.”
“Mấy ngày nay tôi diễn cùng với Đông Đông trước đi."
Đạo diễn Ngô Nham gật đầu, đưa tay làm cử chỉ "OK".
Mà Hứa Trăn đứng ở một bên nghe nói như vậy thì cúi đầu, lật túi bên cạnh xe lăn rồi trở tay lấy ra một văn kiện mà nói: "Cô Điêu, lúc trước cháu có viết một tiểu truyện về mẹ Đông Đông, nhưng viết chưa hoàn thiện lắm, cô về có thể tham khảo một chút.”
Điêu Diễm Hồng:... ?!
Bà ngạc nhiên nhận lấy văn kiện này, lật lật, phát hiện xấp giấy này ghi đủ hai mặt, chữ nằm lọt ô ly tập kẻ, dày đến tám tờ.
...... Thế này mà gọi là chưa hoàn thiện sao?
Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, vì sao đứa bé này lại muốn viết mấy đoạn tiểu truyện nhân vật cùa mình? !!
Là do đoán trước bà ta sẽ lười biếng, không muốn viết thứ này sao?
Bà vừa kinh ngạc vừa nhìn chiếc túi bên cạnh Hứa Trăn kia mà nói: "Bên trong túi của cậu chứa cái gì vậy?”
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức mọi người vây xem bên sân cười ra tiếng, khiến cho Điêu Diễm Hồng lộ ra vẻ mặt ngây thơ.
Hứa Trăn chớp chớp mắt, nghiêng người lấy ra một xấp văn kiện rất dày từ hai bên, trải lên bàn trà trước mặt hai người mà thật thà cười nói: "Này là các loại tư liệu, cháu chuẩn bị trước đề phòng sẵn bất trắc.”
Điêu Diễm Hồng cúi đầu lật lật, càng lật càng cảm thấy rối rắm.
Cái này là cái gì vậy? ?
"Tiểu truyện về Thẩm Thế Hà (Góc nhìn Đông Đông)", "tiểu truyện Thẩm Thế Hà (góc nhìn của mẹ Từ)", "tiểu truyện Từ Đông (góc nhìn chủ quan)", "tiểu truyện Từ Đông (góc nhìn khách quan)", "tiểu truyện huấn luyện viên bơi lội Du Tĩnh Nhàn (góc nhìn khách quan)", "tiểu truyện trưởng khoa họ Vương của Cục An sinh xã hội (góc nhìn chủ quan)", "tiểu truyện Quản lý câu lạc bộ bơi lội A (góc nhìn chủ quan)"...
Điêu Diễm Hồng: "..."
Phục rồi!
Phục trên mọi mặt trận!
Bà vốn tưởng rằng vừa rồi Hứa Trăn có thể đọc làu làu lời thoại của mẹ Từ đã là rất biến thái rồi, không nghĩ tới vậy mà hắn còn có thể biến thái gấp đôi!
Điêu Diễm Hồng ngơ ngác một lúc lâu mới chỉ vào những tài liệu trên bàn trà mà nói: "Những thứ này có thể cho tôi sao chép một bản sao không? Tôi dùng để kích thích đứa con trai lười biếng của tôi!”
Hứa Trăn lật lật, nói: "Có thể, không thành vấn đề.”
"Nhưng đừng dùng mấy bản này, không đầy đủ, sau này cháu sẽ bảo người gửi toàn bộ bản điện tử qua cho cô."
Điêu Diễm Hồng: "..."
Vậy mà đống này chỉ là trích đoạn!
Đệ tử này đủ làm cho bà chấn động cả một năm đấy! !
......
Sau khi hai người bàn bạc đơn giản, cuối cùng vẫn diễn tập đoạn kịch này từ đầu đến cuối một lần.
Từ khi Điêu Diễm Hồng cuối cùng cũng thừa nhận mẹ Từ là một nhân vật phản diện, dường như chất lượng diễn xuất của bà đã được tăng lên đột biến.
Cho dù là khoảnh khắc xúc động ra "nước mắt cá sấu", hay là lúc dùng lời lẽ hùng hồn hợp lí mà chế diễu thì đều diễn xuất như thật, khiến người ta hận đến mức không thể nghiến răng nghiến lợi.
Không chỉ có thế, Điêu Diễm Hồng còn thử "học trộm" từ chỗ Hứa Trăn, thời gian hai bên mở miệng đều vô cùng xảo quyệt, khiến cho bầu không khí căng thẳng của đoạn phim này càng thêm leo thang.
“Thẩm Thế Hà tôi nói cho cậu biết, tôi chắc chắn sẽ mang Đông Đông đi!”
Sau khi cuộc đàm phán của hai người sụp đổ, Điêu Diễm Hồng đứng thẳng người khỏi chiếc ghế sa lon mà giận dữ nói: "Nếu cậu không đồng ý, vậy chúng ta sẽ gặp lại nhau trên tòa án!”
Dứt lời, bà nhét ảnh chụp, giấy khai sinh và các vật dụng khác trên sô pha vào túi xách rồi xoay người rời đi.
Hứa Trăn ngồi trên xe lăn mà thở dốc kịch liệt.
Cho đến khi đối phương sắp đi ra khỏi cửa, bỗng nhiên hắn mới hét lên: "Tiện nhân như bà có tư cách gì làm người giám hộ của Đông Đông!”
“Tư cách là mẹ nó của tôi!” Những lời Điêu Diễm Hồng nói ra trong nháy mắt này lại nối ngay với âm tiết cuối cùng trong câu nói của đối phương.
Giọng nói bén nhọn trực tiếp nuốt chửng dư âm của Hứa Trăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận