Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 170: Canh Sen Có Độc

Cảnh tiếp theo là Hạ Tuyết Nghi uống canh hạt sen do Ôn Nghi mang đến, hai người cũng thuận miệng ngồi trò chuyện với nhau.
Hứa Trăn biểu diễn rất thoải mái và tự nhiên.
Khi đang uống canh hạt sen, hắn nhấp một ngụm, liếc nhìn Ôn Nghi, trên mặt tràn đầy yêu thương từ tận đáy lòng.
Đoạn này không quá khó.
Đỗ Thiên Sơn trước đó đã tin rằng Hứa Trăn có thể diễn tốt, cho nên đến thời điểm này, không có gì ngạc nhiên khi thấy rằng màn biểu diễn rất suôn sẻ.
Nhưng vấn đề là mặt sau.
Kế tiếp, Hạ Tuyết Nghi sẽ phát hiện mình trúng độc.
Hắn lầm tưởng rằng Ôn Nghi đã cấu kết với người của Ôn gia để hạ độc mình, bởi vậy trong nháy mắt liền hắc hóa.
Cảm xúc ở đoạn này thật sự rất khó khăn.
Đỗ Thiên Sơn còn nhớ lúc thử vai, “Thị đế” Chung Đào cũng đã diễn một đoạn này.
Lúc đó, hắn ta ngay lập tức hắc hóa, chính là trực tiếp hắc hóa hoàn toàn. Đôi mắt sắc lạnh khiến tất cả những người phỏng vấn có mặt ở đó đều phải hoảng sợ.
Thêm một điểm thì quá nhiều, thiếu một điểm thì quá ít, nếu muốn có sự cuốn hút, khiến người xem cảm nhận được oán hận trên người Hạ Tuyết Nghi, nhưng đồng thời cũng không thể diễn quá mức, đẩy người xem trực tiếp nhìn thấy mặt đối lập. Đây thật sự là một cảnh quay có độ khó cao.
Đỗ Thiên Sơn nhìn chăm chú vào màn hình, định xem Hứa Trăn thể hiện kết quả như thế nào.
Liệu hắn có định sử dụng ánh mặt như rắn độc lúc trước?
Nhưng, nếu như dùng ánh mặt đó vào cảnh quay này thì thật sự không phù hợp?
Giây phút tiếp theo, màn trình diễn cuối cùng cũng đến phần quan trọng.
Hạ Tuyết Nghi uống xong canh hạt sen liền muốn từ trên ghế đứng lên. Tuy nhiên, cơ thể hắn đột nhiên lảo đảo, vừa đứng dậy liền một lần nữa ngã xuống ghế.
Thấy vậy, Ôn Nghi vội vàng tiến lên hỏi: “Tuyết Nghi, huynh làm sao vậy?”
Hạ Tuyết Nghi không đáp.
Hắn gắt gao nắm chặt thành ghế, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Ôn Nghi……”
Một lúc lâu sau, Hạ Tuyết Nghi cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng hắn lại khàn khàn đến đáng sợ.
Hắn hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ôn Nghi, nói: “Ngay cả muội cũng muốn hại ta?”
Hà Tĩnh, người đóng vai Ôn Nghi đang đứng trước mặt hắn, môi đỏ khẽ mở ra.
Cô nhìn vào ánh mắt của Hạ Tuyết Nghi, lồng ngực đột nhiên cảm thấy đau nhói, giống như bị người nào đó hung hăng đâm một nhát dao.
Ánh mắt kia không phải phẫn nộ, không phải oán hận, không phải uy hiếp.
Thậm chí còn không mang theo một chút ác ý nào.
Trong mặt của Hạ Tuyết Nghi chỉ còn một loại cảm xúc duy nhất: Chính là tuyệt vọng, tràn ngập tuyệt vọng.
“Tí tách, tí tách……”
Lúc này, những giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt của Hà Tĩnh.
Cô rõ ràng biết lúc này mình không có thời gian để điều chỉnh cảm xúc, những giọt nước mắt này cũng không tự chủ mà chảy ra.
Trước mặt cô, người đàn ông trẻ hơn mình gần 10 tuổi này đang mang cô chạy theo cảm xúc của hắn!
Thậm chí, cảm xúc mà hắn mang lại đã bắt đầy lây nhiễm cho những người xung quanh!
Vào lúc này, tất cả những ai đang xem màn biểu diễn, đều có thể thấy rõ ràng rằng người khống chế tiết tấu của cảnh quay chính là Hứa Trăn!
May mắn thay, diễn viên đối diễn với hắn lúc này lại chính Hà Tĩnh.
Kinh nghiệm diễn xuất của Hà Tĩnh rất phong phú, tuy hiện tại cô đang bị đối phương nắm giữ tiết tấu, nhưng cô cũng không có chút nào bị áp đảo.
Cô để nước mắt chảy dài trên má, cố gắng bắt lấy cảm xúc này, chân tay luống cuống nói: “Ta, ta không có! Tuyết Nghi, Tuyết Nghi huynh làm sao vậy?”
Ánh mắt Hạ Tuyết Nghi càng lúc càng lạnh.
Bờ môi của hắn nhẹ nhàng phát run. Giọng nói khàn khàn: “Muội giúp đỡ bọn họ, hạ độc ta!”
Ôn Nghi nghe xong lời này thì lập tức nhìn về phía bát canh hạt sen, ánh mặt tuyệt vọng, khó có thể tin được. Cô khóc, nước mặt như mưa, trong miệng cũng không thể nói thành câu.
“Rắc rắc! !”
Vừa lúc Hạ Tuyết Nghi phát hiện mình bị trúng độc, Ôn Nghi còn chưa kịp phản ứng, thì cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài đá văng ra.
Năm sáu người đàn ông mạnh mẽ, trên tay cầm theo đủ loại đao kiếm, hung hãn vọt vào, đem hai người bao quanh vây quanh.
Cùng lúc đó, năm vị trưởng lão của Ôn gia cũng bước vào phòng, lọt vào ống kính của một máy quay khác.
Trong số đó, Ôn lão tam, phụ thân của Ôn Nghi vội kêu lớn: "A Nghi, con mau ra đây.”
Ôn Nghi ngày thường vẫn luôn nhẹ nhàng, hiện dịu, nhưng hôm nay, khi nghe được câu này, cô lại giống như cừu non bị kích thích, lớn tiếng hét ra bên ngoài: "Ta không đi, các ngươi cũng giết ta luôn đi!”
Lúc này, Hạ Tuyết Nghi rõ ràng đang rơi vào tình thế nguy hiểm, lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
Một tia hy vọng nhen nhóm trong đôi mắt như tro tàn của hắn, hắn nhìn Ôn Nghi nói: “Muội không biết canh hạt sen có độc?”
Ôn Nghi nhìn đôi mắt mong đợi này, vừa ủy khuất lại đau lòng, cô mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, đơn giản bưng bát canh hạt sen còn đang uống dở trên bàn ngẩng đầu đổ vào miệng.
“Lách cách!”
Hạ Tuyết Nghi vung tay muốn làm đổ bát, biểu tình tuy chua xót, nhưng trong mắt lại một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận